"Thế Ninh, thái tử điện hạ vừa ý Thế Tịnh, trong cung truyền lời, dự định trễ nhất qua đầu năm sau sẽ lo liệu hôn sự"
Nhan Thế Ninh yên lặng ngồi trong viện, hai cha con ngồi đối diện nhau. Mà sau khi trầm mặc thật lâu, Nhan Chính mới mở miệng nói chuyện, vẻ mặt trước sau như một áy náy cùng phiền não.
Hắn đối với đứa con trưởng nữ này, cho tới bây giờ vẫn cảm thấy mình mắc nợ nàng quá nhiều.
Nhan Thế Ninh nghe lời này, cúi đầu cười khẽ —— Quả nhiên là vô sự không bước lên Tam Bảo Điện. Đương nhiên, nàng cũng không ngu ngơ cho rằng Nhan Chính cho nàng biết tin mừng này là vì muốn nghe nàng nói những lời "Chúc mừng muội muội" linh tinh.
Ý tại ngôn ngoại của Nhan Chính là: Muội muội con phải thành thân, vì muội muội con, vì tướng phủ này, chỉ sợ trước khi qua năm sau nàng sẽ tìm cho con một gia đình để gả đi, thời gian cấp bách, khó tránh khỏi sơ xuất, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nàng này, dĩ nhiên là vị Khanh Hoa quận chúa kia.
Mà hôm nay hắn đến đây, chỉ sợ là cũng bị nàng thúc ép không thể làm gì được.
Khang Hoa quận chúa, thực lực lại cường thế tới cực điểm a !
"Tỷ chưa xuất giá, muội làm sao có thể đi trước đây? Không hợp lễ nghĩa a ! Đều do cha không tốt !" Bên này, Nhan Chính vừa xót xa than thở lại vừa tự trách mình.
Nhan Thế Ninh so với hắn càng tự trách mình hơn: "Là Thế Ninh không tốt, để cha phải phiền lòng."
Lại muốn bắt đầu so tự trách sao? Nhan Thế Ninh chỉ cảm thấy rất nhàm chán.
Đối với hổ thẹn của cha, nàng đã tập mãi thành thói quen, thậm chí vô cảm rồi. Mà mỗi khi cha bày ra bộ dáng này, nàng liền thích đưa vẻ mặt này ra để ứng phó, vì cái gì, chính là để cho lương tâm hắn càng thêm cắn rứt.
Quả nhiên, Nhan Chính nhìn thấy bộ dáng của nữ nhi, càng cảm thấy không còn mặt mũi nào mà chống đỡ.
"Thế Ninh, con có ý trung nhân chưa? Con cứ nói với cha, ta sẽ làm chủ cho con." Nhan Chính không đành lòng nói.
Nhan Thế Ninh nghe lời này, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười, sau khi thu lại, lấy một giọng điệu êm dịu nói: "Trong lòng Thế Ninh cũng không có ai cả, hết thảy đều cho cha mẹ làm chủ."
Lời như vậy, phong thái cực tốt, hiếu thuận đến cực điểm.
Nhưng trên thực tế —
Ông sẽ làm chủ cho tôi? Mặc kệ ông tin hay không, dù sao tôi cũng không tin.
Thay vì tốn nhiều lời lãng phí thời gian với ông, chẳng bằng đóng vai một bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện làm ông yêu thương. Bằng không, tôi đi nói với thái tử, ông còn có thể không quan tâm đôi mẫu tử kia giành người tới cho tôi sao?
Đã như vậy, còn có gì để nói. Đến cuối cùng cũng chọn một phu quân gọi là "môn đăng hộ đối" để gả đi.
Nhan Thế Ninh mang theo vẻ mặt xấu xa hứng thú nghĩ, cũng không biết là ai xui xẻo lấy phải ta đây.
Nữ nhi không hề bày tỏ thái độ, lời này của Nhan Chính cũng không nói được nữa, nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói: "Ngày kia trong cung mừng thọ, thái tử tổ chức một buổi tiệc rượu lớn, đến lúc đó rất nhiều người sẽ tham gia, con nhìn kỹ xem, có nhìn trúng ai không thì hãy nói với ta......."
Nói đến đây lại cảm thấy không ổn, sau khi than môt tiếng lại nói: "Thế Ninh, con yên tâm, cha sẽ không để các nàng tùy tiện tìm một người gả con đi, hôn sự của con, con không đồng ý, cha cũng sẽ không đồng ý !"
Nói xong, thâm sâu nhìn đầu nữ nhi vẫn cúi xuống như cũ, thấy vẫn không có tiếng đáp lại, đành buồn bã rời đi.
Cảm giác được hắn đã đi xa, Nhan Thế Ninh ngẩng đầu, khóe miệng thoáng hiện nụ cười chế giễu.
Nếu như ta thực sự nhìn trúng một người cao không thể với tới, chẳng lẽ ông còn có thể bỏ qua thể diện nhà mình đến trước cầu xin hoàng thượng sao?
Cha nghiêm nghị cương trực của tôi ơi, chuyện làm không được, vì sao cứ muốn nói trước chuyện đã xong xuôi như vậy a? Lời nói dễ nghe thế, lúc ấy người ta nghe được thì rất cảm động, nhưng đợi đến ngày ngươi nuốt lời, tư vị bực bội này bảo người ta tiếp nhận như thế nào đây?
Giồng như năm đó ông luôn miệng nói với mẹ tôi: "Cuộc đời này có một mình nàng là đủ rồi." Nhưng quay đầu, vì tiền đồ quý báu của ông, ông lại phản bội lời thể, cưới người khác !
....
Sáng sớm ngày thứ ba, Nhan Thế Ninh đang rửa mặt chải đầu, cánh cửa đã bị đẩy ra. Mà trong không khí, lập tức truyền đến một cỗ hương vị ngọt ngào, Nhan Thế Ninh không cần đoán, đã biết muội muội Nhan Thế Tịnh đến đây.
Nhan Thế Tịnh nhỏ hơn nàng hai tuổi, hiện nay mười sáu tuổi. Khách quan mà nói, Nhan Thế Ninh cho rằng muội muội nàng là một mỹ nhân hiếm thấy.
Làn da trắng trắng mềm tinh khiết, vô cùng mịn màng, vai hẹp eo nhỏ nhắn, chân thon dài dáng chuẩn, mặc bất kì xiêm áo gì cũng đều thích hợp, vả lại, nàng là một người biết trang điểm, vì thế lúc nào cũng mang vẻ đẹp vinh quang chói lọi.
Lần đầu Nhan Thế Ninh gặp nàng, đã nghĩ, đây đại khái chính là cái gọi là quốc sắc thiên hương đi.
Mà sự thật chứng minh, một người "quốc sắc" như vậy, đã dự đoán được tương lai.
Sắc đẹp đó, không phải quốc vương không thể hưởng thụ, mà đương kim thánh thượng tuổi tác đã cao, không thể hưởng cái hạnh phúc này. Như vậy, liền đưa ánh mắt nhắm ngay thái tử kế vị !
Nhan Thế Ninh không thể không bội phục, chiêu thức tính toán ấy phải rất phi phàm.
Thái tử điện hạ cưới dòng chính nữ của Tướng phủ, thế lực của thái tử càng thêm vững chắc, dòng chính nữ của Tướng phủ gả cho thái tử điện hạ, tiền đồ của tể tướng càng thêm rộng lớn, cục diện hai bên, có thể nói tất cả đều vui vẻ.
Chỉ tiếc, Nhan Thế Ninh nàng lại trở thành đá chắn đường mất rồi.
Nghĩ đến việc này, Nhan Thế Ninh bất đắc dĩ cười cười. Mà lúc này, Nhan Thế Tịnh đã đi đến cạnh.
"Tỷ nhanh một chút được không, tôi đã chờ ngươi nửa ngày rồi. !"
Nhan Thế Ninh quay đầu, nhìn nàng cau mày, cằm hất lên, một bộ dạng cao cao tại thượng, mỉm cười: "Muội muội vất vả rồi."
Nhan Thế Tịnh nghe cách xưng hô này, bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường —–Có trời mới biết nàng đã hy vọng không có tỷ tỷ này biết bao nhiêu, như vậy hiện tại nàng đã có thể là Thái tử phi rồi. !
Nhìn Nhan Thế Tịnh mặc một bộ quần áo hải đường đỏ, Nhan Thế Ninh không chút do dự cầm lên một chiếc váy vỏ cua màu xanh liền muốn mặc vào —— lá xanh phối với hoa hồng, ngươi xem, ta thật là tự nhiên. !
Nhan Thế Tịnh thấy thế ngăn lại nói: "Tỷ sẽ mặt bộ này sao, khó coi chết đi được, cũng không sợ bị bẽ mặt à !" Nói xong, từ trong tay nha hoàn bên cạnh lấy một bọc kín đưa cho nàng, nói: "Tỷ mặc cái này đi, còn mới, tôi sợ bị lớn, cũng chưa từng mặc qua."
Nhan Thế Ninh tiếp nhận, mỉm cười: "Cảm ơn muội muội."
Nhan Thế Tịnh hừ một tiếng, rời đi. Nếu không phải hy vọng hôm nay nàng có thể được người ta nhìn trúng, thuận lợi gả đi, nàng mới không bỏ ra một bộ xiêm áo tốt như vậy đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phu quân, kiềm chế chút! - Tô Hành Nhạc
Hài hướcPhu quân, kiềm chế chút! Tác giả: Tô Hành Nhạc Thể loại: Cổ đại, HE Độ dài: 81 chương + phiên ngoại Tình trạng: Hoàn Convert: ngocquynh520 Trước mặt người khác, một người lương thiện khiêm tốn, một người ôn nhã hiền thục, bọn họ là đôi phu thê mẫu...