Chương 40: Kính Huyền Vũ

16 5 0
                                    



Bầu không khí vốn dĩ hài hòa xuân sắc vô hạn, lúc này đã bị Nhiếp Bất Phàm triệt để phá hoại. Tư Thần Vũ không có được tinh thần thép ngày ngày tôi luyện như Lý Dực nên chỉ đành mất hứng mà thu tay lại.

Nhiếp Bất Phàm kết cũng cũng không nói ra bí mật của Thủy đàm cho Tư Thần Vũ biết, hay cũng có thể nói là hắn vừa rồi bị sặc nước một phen nên đã hoàn toàn quên mất.

Hai người trong tình cảnh ướt sũng trở lại Kê oa thôn, vừa mới vào thôn đã cảm thấy có gì đó không đúng. Đám người Lý Dực, Lý Hoài, Trương Quân Thực, Thẩm Mộ Nhiên, Thiên nữ phá lệ mà cùng tụ lại tại đây, ngay cả Vương Thi Thiện vô ảnh vô tung cũng hiện thân, tựa hồ đang bàn bạc cái gì đó.

Nhiếp Bất Phàm hô lên, "Hôm nay thật đông đủ nha. Các ngươi đang nói cái gì vậy?"

Mọi người thấy hắn hai mắt rạng ngời như ánh dương, lại nhìn Tư Thần Vũ toàn thân ướt nước, thần sắc đối lập.

Tư Thần Vũ thấy thế cũng không đi thay quần áo, trực tiếp hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Mộ Nhiên thần sắc ngưng trọng nói, "Chiếc chìa khóa của ta bị trộm. "

"Ân?" Tư Thần Vũ kinh ngạc, "Ngươi nói chính là cái chìa khóa bảo tàng?"

"Đúng vậy. "

"Tại sao lại bị trộm?"

Thẩm Mộ Nhiên lắc đầu, "Ta cũng không biết, sáng sớm hôm nay thức dậy đã không thấy tăm hơi. "

Tư Thần Vũ sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, nói, "Kê oa thôn canh phòng cẩn mật, ta không tin có ai có thể thoát được sự giám thị của đàn gà, lặng lẽ không một tiếng động mà trộm chìa khóa mang đi. Trên đời cũng không có 'Trung Phong Nhã Khách' thứ hai. "

Nói xong, hắn liếc nhìn về phía Vương Thi Thiện.

Vương Thi Thiện mở miệng nói, "Luận về khinh công, ta quả thật cũng chưa từng nghe nói có người nào hơn ta. "

"Hơn nữa người ngoài căn bản không biết hình dáng của cái chìa khóa. " Thẩm Mộ Nhiên nói bổ sung.

"Như vậy, " Tư Thần Vũ thản nhiên nói, "Chỉ còn một khả năng – là người trong thôn lấy trộm. "

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dừng lại trên người Nhiếp Bất Phàm.

"Các ngươi nhìn ta làm cái gì?" Nhiếp Bất Phàm trừng bọn họ, cảm giác nhân phẩm bản thân đã bị vũ nhục thậm tệ, "Ta đây quang minh chính đại, không phải phường trộm cắp gian manh!"

Mọi người trực tiếp xem nhẹ lời nói rất không đúng thực tế này của hắn.

"Không phải hắn. " Vương Thi Thiện đột nhiên nói một câu.

"Làm sao ngươi biết?" Lý Hoài nghi hoặc.

"Tối hôm qua ta ở chỗ hắn. "

Nghe đến đây, Lý Dực và Trương Quân Thực ánh mắt tràn đầy kinh nghi bất định nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Nhiếp Bất Phàm, tựa hồ như lên án người nào đó hồng hạnh xuất tường.

Nhiếp Bất Phàm xoắn xuýt hỏi, "Vương Ngũ, ngươi như thế nào lại ở chỗ ta?Ta không thấy ngươi a. "

"Ta nghỉ tại nhà chính, cách vách phòng ngươi. "

Lúc này Trương – Lý hai người mới buông lỏng tinh thần. Cũng đúng, người như Vương Thi Thiện làm sao lại có thất tình lục dục?Hắn một đời hướng Phật thanh tâm quả dục, phiêu dật lãnh đạm như thế, chắc chắn luôn giữ được phong phạm cao nhân.

Manh mối về chiếc chìa khóa vì thế lần thứ hai rơi vào ngõ cụt.

Tư Thần Vũ nói, "Người ngoài cầm được chìa khóa cũng vô dụng thôi, nếu hắn muốn lấy bảo tàng thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện. "

Mọi người gật đầu đồng ý.

Thẩm Mộ Nhiên thở dài, "Đều tại ta quá sơ ý, cho rằng sẽ không ai ngờ được vật kia chính là chìa khóa. "

Nhiếp Bất Phàm tò mò hỏi, "Nói đến chuyện này, rốt cuộc chìa khóa của mỗi người các ngươi có hình dạng như thế nào?"

Đám người Tư Thần Vũ liếc mắt nhìn nhau.

Lý Dực nói, "Có mặt ở đây xem như đều là người trong cuộc, kì thực cũng không có gì phải giấu. "

Thẩm Mộ Nhiên gật đầu, tiên phong nói, "Của ta chính là một tấm gương, kính Huyền Vũ. "

Tư Thần Vũ, "Vòng tay Thanh Long. "

Vương Thi Thiện, "Lược Bạch Hổ. "

Lý Hoài, "Trâm Chu Tước. "

Nhiếp Bất Phàm "Úc" một tiếng, trầm tư không nói.

Tư Thần Vũ thăm dò, nói, "Ngươi không phải đang nghĩ đến cái gì chứ?Có manh mối gì về cái chìa khóa thứ năm sao?"

"Cái chìa khóa thứ năm?" Lý Hoài không hiểu nói, "Vì cái gì lại hỏi hắn?Chìa khóa không phải đang ở trong tay Thiên nữ hay sao?"

Tất cả đồng loạt nhìn về phía Thiên nữ.

Thiên nữ âm thầm căng thẳng, ngoài mặt thế nhưng lại tỏ vẻ trấn định, nói, "Chờ thời cơ đến, chìa khóa thứ năm tự nhiên sẽ xuất hiện. Vấn đề hiện nay chính là kính Huyền Vũ đang ở đâu. "

"Cũng đúng. " Lý Hoài cau mày nói, "Hình dạng chìa khóa đều rất đặc biệt, người ngoài làm sao biết được?Thẩm huynh, ngươi có tiết lộ cho ai hay không?"

"Tuyệt không có khả năng. " Thẩm Mộ Nhiên phủ quyết nói, "Chuyện về chìa khóa bảo tàng, trong gia tộc ta cũng chỉ có hai ba người biết, ta lại càng không tùy tiện. Huống chi trong khoảng thời gian này ta luôn ở Kê Oa thôn, căn bản không hề tiếp xúc với người ngoài. "

"Thật kì quái. " Gà Kê Oa thôn sắc bén nhanh nhạy như ma như quỷ, ai có thể thoát khỏi tầm mắt của chúng nó?

"Hiện tại nói chuyện này cũng vô ích. " Lý Dực lên tiếng, "Trong khoảng thời gian này chúng ta cẩn thận tìm xem, ta cảm thấy cái chìa khóa cuối cùng chỉ ở quanh đây thôi. "

Mọi người đồng loạt gật đầu. Mắt thấy thời điểm khai mở bảo tàng đã tới gần, bọn họ thực sự không muốn công sức bấy lâu nay đổ ra sông ra bể.

Nhiếp Bất Phàm nhìn bộ dáng phiền não của bọn hắn, yên lặng đồng tình. Vốn còn định một ngày không xa sẽ cùng bọn họ tiến vào bảo tàng, không ngờ lại bất thình lình nảy sinh trở ngại, chẳng lẽ Đa Bảo Thánh nhân trên trời linh thiêng, không muốn cho bọ họ lấy được bảo vật?

Mang theo tâm tình thảnh thơi được chăng hay chớ, Nhiếp Bất Phàm trở lại phòng mình. Vừa mới mở cửa, chỉ thấy một bóng đen lao vụt đến, "bộp" một tiếng tức thì bám trên mặt hắn.

Nhiếp Bất Phàm vươn tay gỡ xuống, cười nói, "Ngộ Không, tinh thần không tồi nhỉ!"

Tiểu hầu tử khua múa chân tay, chờ Nhiếp Bất Phàm buông tay liền trèo đến đỉnh đầu hắn vạch tóc bắt rận.

Cầm hóa Nhiếp Bất PhàmWhere stories live. Discover now