Chương 68: Thời gian sống cùng Vệ Địch

15 4 0
                                    


  Nhiếp Bất Phàm mơ mơ màng màng, cảm giác thân thể mình tựa hồ như đang lay động không ngừng, hạ thân liện tục bị một vật cứng rắn xâm nhập, bên tai còn truyền đến những tiếng 'bành bạch' rõ rệt.

Hắn mở bừng hai mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt tràn đầy dục vọng kia của Vệ Địch phóng đại ngay trước mắt.

"Ngươi..." Lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị thế công mãnh liệt của người kia chặt đứt.

Nhiếp Bất Phàm với tay níu lấy mấy tấm thảm trải bên dưới, gắng sức cố định thân mình, ánh mắt đảo khắp xung quanh, phát hiện nơi đây là một gian phòng xa lạ, diện tích không lớn, từ trên xuống dưới đều được làm bằng gỗ, mặt sàn còn có cảm giác đong đưa nhè nhẹ, giống như một khoang trên con thuyền nào đó.

"Ngươi tỉnh?" Vệ Địch dừng lại động tác, bình tĩnh nhìn chằm chằm Nhiếp Bất Phàm, đôi mắt ưng sắc bén mang theo dục hỏa cùng tức giận.

Tức giận?Người nên nổi nóng là ta mới đúng chứ?Nhiếp Bất Phàm cũng không đặc biệt chú ý đến tư thế ái muội của hai người hiện tại, chỉ hỏi, "Đây là nơi nào?Ta tại sao lại ở chỗ này?"

Hắn vốn dĩ đang xem bọn thị vệ dập lửa, sau đó bất chợt thấy vùng gáy tê rần, tiếp đó chuyện gì cũng không hay biết, khi tỉnh lại đã ở trong tình trạng này.

"Là ta mang ngươi tới. " Vệ Địch nói một cách đương nhiên, "Bây giờ đang trên đường hồi kinh. "

"Kinh thành?" Nhiếp Bất Phàm bất mãn nói, "Muốn mang ta tới kinh thành làm cái gì?Ta không đi. "

"Hừ, chuyện này cũng không phải do ngươi tự quyết định. " Vệ Địch đáy mắt bắn ra quang mang sắc bén.

Nhiếp Bất Phàm thẳng tay lấy cái gối úp vào mặt đối phương, thuận tay bồi thêm hai quyền, sau đó bắt đầu giãy dụa.

Vệ Định nổi nóng vung tay xé nát cái gối, khống chế hai tay hắn, dùng sức thúc mạnh vào.

"A!" Nhiếp Bất Phàm gập chân, đạp thẳng lên mặt Vệ Địch.

Vệ Địch gạt chân hắn ra, tiếp tục tàn sát bừa bãi.

"Cứu mạng, giết người, giết người!" Nhiếp Bất Phàm gào thét thảm thiết.

"Im miệng!" Vệ Địch gầm lền. Hắn gào tới bung cổ như vậy sẽ khiến cho tất cả mọi người trên thuyền đều nghe thấy.

"Ta không im!" Nhiếp Bất Phàm oán giận nói, "Ta muốn tất cả mọi người chứng kiến bộ mặt ác ôn của Vệ Địch ngươi!"

Vệ Địch cười lạnh một tiếng, một ngón tay nhanh nhẹn điểm xuống, thanh âm của Nhiếp Bất Phàm bất chợt im bặt, chỉ có hai con ngươi của hắn vẫn không ngừng chuyển động như đang nhảy múa.

Cư nhiên lại bị điểm á huyệt!Nhiếp Bất Phàm còn tưởng rằng loại công phu vớ vẩn này vốn dĩ không tồn tại, bởi vì những người khác ở Kê Oa thôn cho tới bây giờ cũng chưa từng sử dụng với hắn.

"Đêm đó ngươi ôn nhuận hơn nhiều. " Vệ Địch cảm thán.

Ôn nhuận cái đầu người, bản trưởng thôn đêm đó bị cho uống xuân dược!Nhiếp Bất Phàm dùng ánh mắt âm thầm kháng nghị.

Vệ Địch dường như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, tay nắm chặt khớp hàm đối phương, nói, "Tên khốn ngươi trong miệng toàn lời giả dối. Là ai nói mình 'thân mang quái bệnh, suốt đời không thể thành thân, mỗi lần sinh hoạt vợ chồng sẽ giảm mất mấy năm tuổi thọ'?"

Nhiếp Bất Phàm hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn.

Vệ Địch một mặt động thân, một mặt tiếp tục nói, "Ta còn thực sự cho rằng ngươi luôn giữ mình trong sạch, nhưng kết quả ngươi sớm đã cùng người khác tư thông. "

Nhiếp Bất Phàm không hề lộ vẻ chột dạ khi bị người bắt gian, ngược lại nhìn thẳng vào mắt Vệ Địch.

Vệ Địch lại nói, "Nhưng cũng không sao, từ nay về sau ta sẽ không để cho ngươi cơ hội cùng nam nhân khác phiên vân phúc vũ nữa. "

Nhiếp Bất Phàm trầm mặc một hồi, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn lại gần một chút.

"Làm gì?" Vệ Địch nhướn mày.

Nhiếp Bất Phàm không thể nói chuyện, chỉ tiếp tục ngoắc tay.

Vệ Địch hoài nghi mà cúi đầu xuống.

Nhiếp Bất Phàm ngóc cổ, hung hăng cắn một cái lên mũi Vệ Địch.

"A!" Về Địch kêu đau một tiếng, khi thoát ra được thì trên cái mũi đã xuất hiện hai dấu răng đặc biệt rõ ràng, lại còn hơi hồng hồng, tựa như mọc mấy nốt mụn, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn của hắn lúc này vì thế có thêm vài phần hài hước.

Nhiếp Bất Phàm há miệng cười to, trong cổ họng theo đó phát ra mấy thanh âm 'càng cạc' vô cùng quái dị, một chân còn không ngừng đắc ý mà khua múa trên không trung.

Vệ Địch tức giận không kiềm chế được, đè chặt hắn xuống, sau đó lại là một phen mãnh liệt công kích.

Con thú hoang thích giơ nạnh múa vuốt này, không làm cho hắn biết phục tùng là không được!

Đối mặt với thế công của Vệ Địch, Nhiếp Bất Phàm chỉ biết đong đưa mãnh liệt như trong cuồng phong bão táp, thần trí mỗi lúc một mơ hồ, cảm giác như thân thể cũng không còn là của mình nữa.

Chẳng biết vào lúc nào, á huyệt của hắn được giải khai, dựa theo từng tiết tấu ra vào của Vệ Địch mà phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng mê người.

Tiếng thở dốc ồ ồ của Vệ Địch tràn vào trong tai hắn, đôi môi ấm nóng không ngừng lướt trên cánh tay hắn lưu lại từng vệt dấu hôn mờ nhạt.

Nhiếp Bất Phàm giữa lúc thần trí mơ hồ lơ đãng nhìn thoáng qua khuôn mặt gần trong gang tấc của người kia, nhịn không được lại khúc khích cười một tiếng, cả bầu không khí kiều mị bị một tiếng cười này của hắn đánh tan.

Vệ Địch đen mặt, mũi lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Nhìn tên hỗn đản không hề biết điều đang ở dưới thân mình đây, hắn không khỏi nảy sinh một cảm giác vô lực.

Nhận thức ban đầu của hắn với người này có phải đã sai lệch quá nghiêm trọng rồi hay không?

Khi xong việc cũng là lúc hoàng hôn buông xuống.

Vệ Địch tắm rửa xong, đứng nhìn chòng chọc vào cái gương. Mũi đã bắt đầu đen đen, mà dấu răng vẫn còn nguyên không mất.

Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng thấy chính mình buồn cười đến như vậy, thật sự không cách nào trưng khuôn mặt này đi ra bên ngoài. Hơn nữa vừa rồi Nhiếp Bất Phàm kêu gào một trận đến tê tâm liệt phế, chỉ e tất cả mọi người trên thuyền đều cho rằng hắn cầm thú biết bao. Trên thực tế, hắn quả thực có làm hơi quá một chút, cao trào đã nhiều lần, nhưng có người cho dù tinh bì lực tẫn vẫn là cố tình liều chết chống trả.

Nhiếp Bất Phàm cười đến vô tâm vô tính, vắt chéo chân vênh váo nói, "Ngươi không thả ta về, ta liền không ngừng gây họa cho ngươi. "

Vệ Địch liếc mắt nhìn hắn, cũng không đáp lời.

Nhiếp Bất Phàm lại nói, "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, cái giá cho việc bắt cóc bản trưởng thôn là rất đắt. "

"A, đắt là bao nhiêu?" Vệ Địch không cho là đúng mà hỏi lại.

Nhiếp Bất Phàm xoay người nằm dài bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy vầng dương nhuộm đỏ phía chân trời, xa xa một con chim Ưng đang oai hùng chao liệng giữa trời xanh.

Hắn thản nhiên nói, "Sau này ngươi sẽ biết. "

Chiếc thuyền Nhiếp Bất Phàm đang ngồi xem ra là một chiếc thuyền tư, trang trí có chút xa hoa, lộng lẫy. Trên thuyền đồ ăn thức uống dự trữ rất nhiều, còn có trù sư chuyên nghiệp và người hầu chăm sóc cuộc sống hàng ngày.

Cầm hóa Nhiếp Bất PhàmWhere stories live. Discover now