Chương 8: Nhốt

155 1 0
                                    

Mục Thiên Dương đi về hướng phòng thay đồ : " Về sau tự uống thuốc đi , tôi không quan tâm cô uống lúc nào "

Hắn đột nhiên dừng lại , xoay người nhìn cô : " Nhớ kỹ, cô không tư cách sinh con của tôi ! Cho nên tốt nhất uống thuốc đúng giờ , bằng không cô gánh không nổi hậu quả đâu . "

Tay cầm thuốc của Uyển Tình run run , chậm rãi mở ra , uống thuốc theo cách sử dụng .

Để ly nước xuống , nhìn bộ quần áo nữ ở bên cạnh , mặt đen lại . Phía bên trên vậy mà là đồ lót ! Cô nghi hoặc đưa tay ra , lại lập tức rút về , quay đầu nhìn phòng thay đồ .

Một lát sau , cửa phòng thay đồ đột nhiên mở ra hại cô sợ tới mức cúi thấp đầu .

Mục Thiên Dương đã thay quần áo xong , vừa thắt caravat vừa đi ra : " Mặc quần áo đó đi , bộ đồ ngày hôm qua không cần mặc lại ! " . Không nghe cô trả lời, hắn đề cao âm lượng : " Có nghe không ? "

" Nghe rồi. . . . . ." Uyển Tình trả lời, thanh âm nhỏ đến đáng thương. Sợ hắn không nghe, cô hằng giọng : "Vâng . . . ."

Lần này hắn nghe thấy, vừa lòng gật đầu , rời đi .

Uyển Tình chậm rãi mặc quần áo , xuống lầu , mỗi một bước đi , đều cảm giác nơi riêng tư ẩn ẩn làm đau . Nghĩ đến trận điên cuồng vào tối hôm qua , cô thật muốn giết mình !

Lầu dưới không có một bóng người . Cô đứng đờ ra trong chốc lát , nhớ tới mẹ đang còn trong bệnh viện , Uyển Tình lập tức đi về hướng cửa chínhv. Cô không thể chết được ! Vô luận như thế nào cũng không thể chết ! Mẹ cần cô ! Cô phải đi đến bệnh viện để đem mẹ đi phẫu thuật nữa !

Đi ra khỏi biệt thự , gặp hai người thuộc hạ của hắn đứng ở bên ngoài , cô ngây ngẩn cả người .

" Mời Đinh tiểu thư quay trở về ! " Hai người lễ phép ngăn cản cô tiếp tục đi tới.

" Tôi muốn đến bệnh viện ! " Cô nói.

" Tổng giám đốc có dặn , cô không thể rời đi ! "

" Vì cái gì ? " Uyển Tình kêu to.

" Đây là tổng giám đốc dặn dò ."

Cô sửng sốt , không biết nên làm sao bây giờ , một lát sau hỏi : " Hắn đi đâu rồi ? "

" Tổng giám đốc đi làm , mời Đinh tiểu thư quay về trong phòng chờ . "

" Tôi muốn đến bệnh viện ." Uyển Tình nói : " Mẹ tôi phải làm phẫu thuật . "

" Ngài ấy dặn , cô không thể rời khỏi ngôi nhà này ! " Hai người thuộc hạ lạnh như băng nói , đẩy mạnh cô vào trong phòng , khóa cửa lại .

Uyển Tình xoay xoay tay cầm cửa , vỗ cửa quát to lên : " Các ngươi cho tôi đi đi…"

Buổi chiềuv, Mục Thiên Dương trở vềb, thấy Uyển Tình trầm lặng nằm trên sô pha , trên bàn trà bên cạnh có một hộp cơm , hẳn là giữa trưa bảo tiêu mua cho cô.

Hắn đi tới , trên cao nhìn xuống hỏi cô : " Không ăn cơm ? Muốn chết đói sao ? "

Uyển Tình trừng mắt nhìn , chậm rãi ngồi dậy , nắm lấy hắn ống quần : " Mẹ tôi đâu ? Bà ấy như thế nào rồi ? "

" Ăn cơm xong tôi sẽ nói cho cô biết ! "

Uyển Tình sửng sốt một chút , gật đầu : " Tôi ăn ! Tôi lập tức ăn ! " Nói xong liền mở hộp cơm ra , nhai ngấu nghiến .

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ