"Mẹ, người đang nhớ cái gì à? Sao vẫn không nói lời nào vậy? Tiểu Hải đói bụng rồi đó!" Bé đáng thương nhìn Bảo Nhi trước mắt, tròng mắt đen thoáng qua một tia thông minh. Hắc hắc, lâu như vậy rồi mẹ còn chưa suy nghĩ ra sao?
Không sai! Bé cố ý, bởi vì bé cảm thấy thi được 60 điểm so với max điểm có tính khiêu chiến hơn nhiều, thi max điểm chỉ cần điền đề bài bài thi là được rồi, mỗi lần thi đều được vừa vặn 60 điểm quả thật không đơn giản, nhớ lại nhiều lần bé tính toán nhầm!
Thật ra thì quan trọng hơn là, bé đã đi khảo nghiệm qua rồi, chỉ số thông minh không những ở tiểu học mà thôi, bé không muốn để mẹ phát hiện, tiếp đó đưa bé vào trung học, như vậy bé sẽ không có thời gian làm những việc mà mình yêu thích rồi. . . . . .
"Ờ! Vậy con kiếm tạm cái gì ăn đi! Mẹ lập tức đi nấu cơm." Nói xong, Bảo Nhi liền bước về phía nhà bếp.
"Oa! Mẹ, đừng mà!" Giống như nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Hải đột nhiên hô to.
Thấy Bảo Nhi nghi ngờ xoay người lại, Tiểu Hải lập tức ý thức được hành động vô cùng khoa trương của mình, "Ách. . . . . . Ách, ý của con là, tại sao không giống ngày thường gọi đồ ăn nhanh của nhà ăn gần đây!"
"Ờ! Nhưng hôm nay bị mất điện, nhà ăn bên cạnh cũng đóng cửa thôi? ! Kỳ thực số điện thoại của nhà ăn chúng ta cũng không biết! Cứ tự mình nấu đi! Thế nào, thỉnh thoảng ăn đồ mẹ nấu không được sao?" Tiểu tử này cũng quá không nể mặt đi! Hiếm khi cô xuống bếp mà!
"Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . , đúng rồi, không phải mẹ nói là trong nhà bị mất điện sao? Vậy chờ mẹ nấu cơm xong, trời tối đen như mực rồi, thì ăn kiểu gì! Nếu không thể gọi đồ ăn nhanh, vậy. . . . . . Vậy chúng ta ra ngoài ăn! Ách. . . . . . , coi như là ăn mừng con thi được 60 điểm đi!" Trong lòng bé thầm nghĩ: ngày mai nhất định phải tìm số điện thoại của mấy nhà ăn mới được!
"Vậy. . . . . . Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa tiệc lớn!" Bảo Nhi nói xong, liền vội vàng trở về phòng thay quần áo ở nhà ra.
Tiểu Hải nhìn thấy cô rời đi, tay nhỏ vỗ vỗ lồng ngực của mình, thở phào nhẹ nhõm, Tốt! Tốt!
"Oa! Nhà hàng kia, quả nhiên ăn thật ngon, mẹ ăn ngon đến no bụng đó!" Bảo Nhi thỏa mãn vô cùng, sờ sờ cái bụng, nhìn con trai bảo bối ngồi đối diện, "Tiểu Hải, con thì sao? Ăn no chưa?"
"Dạ! Con cũng no rồi!" Tiểu Hải học theo Bảo Nhi vỗ vỗ cái bụng nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười đầy thỏa mãn. Ừ! Chủ ý đi ra ngoài ăn thật là sáng suốt! "Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Hai người vừa đi đến cửa — —
"Bảo Nhi? Thật sự là bạn! Bảo Nhi!" Một cô gái xinh đẹp động lòng người, da thịt trắng nõn như tuyết, huyên náo chạy tới trước mặt hai người, hai mắt mở to gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Bảo Nhi, có vẻ kích động khác thường.
"Bạn là. . . . . . An Kỳ? !" Liếc thấy bạn học cũ, trong phú chốc Bảo Nhi ngẩn ngơ, chỉ một thoáng bạn tốt gặp nhau trong lòng mừng như điên.
Hai cô gái "xuất chúng" giống nhau hưng phấn ôm nhau, vui vẻ nhảy tâng tâng.
Không ai để ý đến Tiểu Hải đứng bên cạnh đang liều mạng trợn mắt, làm ơn! Hai người phụ nữ này có lầm không vậy? Cứ nhảy loạn trước cửa hàng người khác như thế, không thấy những khách hàng bên ngoài không dám bước vào cửa hàng nữa rồi sao? Toàn bộ khách đều ngoảnh lại nhìn, thật là mất thể diện mà!
"Mẹ, dì xinh đẹp, con biết rõ hai người đã lâu không gặp, nhưng mà chân của con mỏi rồi đó!"
"Bảo Nhi, đây là con trai của bạn sao? Không phải năm đó bạn và Ngạn Hiên chia tay sao? A! Chẳng lẽ bạn đã kết hôn rồi sao? Đây là đứa bé bạn và người khác sinh sao?" An Kỳ kinh ngạc nhìn Tiểu Hải đứng bên cạnh, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Bỗng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi đỏ lên, cô lặp ba lắp bắp nói: "Bé là. . . . . . Không phải, tớ không có . . . . . . Không phải . . . . . . ". Trời ơi! Lập tức bị An Kỳ hỏi nhiều vấn đề như vậy, bảo cô phải trả lời thế nào đây!
An Kỳ không dám tin, mắt đẹp trừng to, "Bảo Nhi, bạn có thể đem trung gian những lời đó bổ sung sao?" Trời ạ! Bạn ấy như vậy 'có phải hay không, có hay không' bảo cô làm sao nghe hiểu được đây! Bây giờ cô tò mò muốn chết!
Tiểu Hải bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn hai người, họ định tiếp tục ở chỗ này trò chuyện nữa sao? Tốt lắm! Bây giờ quản lý đang đi qua đây, để xem hai người làm thế nào!
Quản lý nhà ăn đi tới, cung kính cúi đầu hành lễ với An Kỳ, "Thiếu phu nhân, thiếu gia A Hạo mới vừa điện thoại qua, nói là thiếu gia và Thiếu chủ sẽ đến trễ một chút, thiếu phu nhân cứ dùng cơm trước, không cần chờ hai người!"
Tiểu Hải kinh ngạc xoay người nhìn sang quản lý nhà ăn, rồi quay lại nhìn An Kỳ, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn lẩm bẩm: "Đây là ý gì? Làm bé chờ nửa ngày lại thành chó con bắt chuột sao! Thôi, bây giờ hai người có ở chỗ này tán gẫu, con cũng mặc kệ!" Bé xoay người đi về phía chỗ ngồi gần mình nhất, gọi nước đá bào vừa ăn vừa chờ.
Ngược lại, bộ mặt Lăng Bảo Nhi kinh ngạc nhìn An Kỳ: "Hắn mới vừa nói gì, thiếu gia A Hạo và Thiếu chủ, không phải tớ cũng biết hai người đó chứ? Bọn họ cũng sẽ tới đây? Trời ạ! Vậy. . . . . . Vậy tớ đi trước!" Dứt lời, cô bị dọa sợ đến mức xoay người bỏ chạy, giống như sau lưng có quỷ đuổi theo vậy.
Tiểu Hải không biết làm sao nhìn theo bóng lưng Bảo Nhi, oa — —! Mẹ bé giở trò quỷ gì vậy? Cứ thế bỏ lại một mình bé, còn mình thì bỏ chạy? Nếu không phải vừa ăn cơm no, thì bé còn tưởng rằng mẹ vội đi ăn cơm chùa! Không bình thường nhé, bé vừa gọi một ly đá bào, bây giờ ai sẽ trả tiền? Còn nữa, bé trở về nhà thế nào?
An Kỳ nhìn Bảo Nhi đột nhiên đạp cửa bỏ chạy, cũng cho bị dọa sợ không nhẹ, quay đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của tiểu quỷ đang ngồi trên ghế, mắt đẹp thoáng qua một tia gian xảo, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười gian.
Thật tuyệt, trong tay có con tin, cô nhất định phải tra hỏi thật tốt mới được! "Người bạn nhỏ, con với mẹ con có quan hệ như thế nào?"
Hai mắt Tiểu Hải trừng lớn, giống như An Kỳ là quái vật vậy: "Dì xinh đẹp, dì với mẹ con có quan hệ như thế nào?" Tại sao bạn mẹ so với mẹ còn ngốc nghếch hơn vậy?
"À? Đó, đương nhiên là . . . . . Hắc hắc, xin lỗi!" Ý thức được mình hỏi vấn đề ngu ngốc, An Kỳ không được tự nhiên cười gượng hai tiếng, sau đó để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, tiếp tục truy hỏi tới cùng, "Ý của dì là nói, cô ấy là. . . . . . Ách, không đúng, cô ấy là mẹ ruột của con sao? Cha con là ai?" Cô cười như hồ ly, cái đuôi phía sau vẫn còn tà ác lắc lư.
Tiểu Hải chăm chú nhìn chằm chằm An Kỳ nhìn lúc lâu, "Trước tiên dì giúp con tính tiền, sau đó đưa con về nhà, những vấn đề này con nghĩ mẹ sẽ giải đáp cho dì!" Không phải bé cố ý gây khó dễ, mà là bé đột nhiên có hứng thú với chuyện trước kia của mẹ.
Người nào khiến mẹ sợ đến mức bỏ mặc bé ở nhà hàng, một mình chạy mất? Mà trong mắt dì có nhiều câu hỏi, dẫn dì về nhà bé có thể lấy được đáp án bé muốn!
"Được, được, được! Chúng ta đi mau, đi mau!" An Kỳ quẹt nhanh thẻ, hào hứng bừng bừng dẫn Tiểu Hải rời đi. . . . . .
"Mẹ — —, làm sao mẹ có thể bỏ mặc một mình Tiểu Hải ở trong nhà hàng, còn mẹ thì chạy mất!" Lông mày Tiểu Hải nhíu chặt lại, đôi mắt to đáng thương nhìn cô, trong miệng không ngừng lên án việc ác của cô, "Tiểu Hải cho rằng mẹ không cần con nữa!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, mẹ không phải cố ý, mẹ chắc chắn cần con! Tiểu Hải, tha thứ cho mẹ có được không! Lần sau mẹ nhất định sẽ mang con cùng chạy!"
Lăng Bảo Nhi về đến nhà mới phát giác có cái gì không đúng, phát hiện mình boe rơi Tiểu Hải ở trong nhà hàng, vội vàng mở cửa, muốn đi ra ngoài tìm, liền nhìn thấy An Kỳ và Tiểu Hải cùng nhau đứng trước cửa nhà. "An Kỳ, cám ơn bạn đã đưa Tiểu Hải về!"
An Kỳ phất phất tay, mắt to nhìn thẳng vào trong nhà, cuối cùng dứt khoát cởi giầy ra, bỏ lại một câu: "Tớ đi thăm quan trang trí nhà bạn một chút", sau đó liền huyên náo đi vào trong phòng. Bảo Nhi dắt tay Tiểu Hải đi theo vào nhà, bộ mặt bất đắc dĩ nhìn An Kỳ chạy hết phòng này sang phòng khác.
Mặc dù lòng hiếu kỳ của An Kỳ có thể giết chết chín người, nhưng có phải chuyện gì bạn ấy cũng tò mò, đặc biệt là chuyện lúc trước của cô và Ngạn Hiên. Từ lúc An Kỳ nhờ Nghiêm Hạo hỏi giùm, thì cô đã biết lòng hiếu kỳ của bạn ấy nhiều đến mức nào rồi.
Qua một lúc lâu, bộ mặt nghi ngờ của An Kỳ bước ra từ trong phòng, quái lạ, tại sao không có một chút dấu vết? "Bảo Nhi, tại sao nơi này nhìn qua chỉ có hai người các bạn ở, chẳng lẽ cha của bé không ở đây? Chẳng lẽ bạn đi làm người tình?"
Bảo Nhi bị suy nghĩ lung tung của cô bạn làm cho dở khóc dở cười, "Không phải! Bạn không cần suy nghĩ lung tung nữa! Nơi này vốn không có người khác, chỉ có tớ và Tiểu Hải ở mà thôi. Tiểu Hải là con nuôi của tớ, không phải do tớ sinh ra!"
"Ý bạn nói là, bạn chưa kết hôn, cũng không phải người tình, nói như vậy, Ngạn Hiên vẫn còn có cơ hội sao!" Thật tốt quá, cô nhất định phải báo tin tức tost lành này cho ông xã yêu dấu, tránh để cho ông xã suốt ngày bị sư tử điên cuồng kia gầm thét.
Giữa bọn họ có quen thuộc như vậy sao? Bọn họ có quan hệ như thế nào? "Bạn gọi anh ấy là Ngạn Hiên? Hai người. . . . . ."
An Kỳ gấp rút ngắt lời cô, giải thích: "Bảo Nhi à, nghìn vạn lần bạn đừng có hiểu lầm nhé! Tớ đã kết hôn rồi, chú rể là Nghiêm Hạo đó! Tớ gọi anh ấy là Ngạn Hiên là bởi vì anh ấy và ông xã tớ là anh em kết nghĩa, hơn nữa chúng tớ còn sống cùng nhau trong Kỉ gia, cho nên rất thân quen!"
Nói đùa, hai bọn họ chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ mà phải cách xa nhau năm năm, nếu lại cách nhau năm nắm nữa, thì Kỉ Ngạn Hiên nhất định sẽ chém chết cô, sau đó băm! Băm! Băm! Băm đến khi ngay cả chồng cô cũng không nhận ra nữa!
"Bảo Nhi, bây giờ bạn đã trở về, không lâu nữa chúng ta có thể sống cùng nhau tại Kỉ gia rồi, mẹ chồng nhất định sẽ rất cao hứng khi nhìn thấy bạn đó!"
"Trời ạ! Không được! An Kỳ, nghìn vạn lần xin bạn đừng nói chuyện đã từng gặp tớ cho anh ấy biết, làm ơn! Tớ còn chưa muốn gặp anh ấy, nghìn vạn lần xin bạn không được nói cho bất kỳ ai biết!" Quá nhanh, cô còn chưa chuẩn bị xong, căn bản cô không biết đối mặt với anh như thế nào.
"Tại sao chứ? Anh ấy đã đợi bạn năm năm rồi!" An Kỳ không hiểu nhìn cô.
"Tớ không biết, nhưng mà xin bạn đừng nói ra!" Vẻ mặt khẩn cầu của Bảo Nhi nhìn An Kỳ.
"Nhưng. . . . . ."
"An Kỳ, nếu bạn nói ra, tớ sẽ tuyệt giao với bạn đó!"
"À? Có cần nghiêm trọng như thế không?" Nhìn nét mặt không cho thương lượng của Bảo Nhi, An Kỳ bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Được rồi! Tớ sẽ không nói!" Bảo Nhi là bạn tốt nhất của cô, cô cũng không muốn mất đi người bạn này.
Nếu bạn ấy vẫn ở chỗ này, nói không chừng rất nhanh sẽ bị anh ấy tìm được, không phải sao? Duyên phận này, cũng không phải muốn tránh là tránh được . . . . .
Thấy An Kỳ bảo đảm, cô nên an tâm không phải sao, vì sao trong lòng có chút thất vọng, "Ách. . . . . . An Kỳ, bạn và A Hạo gần đây thế nào?"
"Nhìn dáng vẻ trắng trẻo mập mạp của tớ là biết rồi! Thật không hiểu nổi bạn! Rõ ràng muốn hỏi anh ấy, tại sao không nói thẳng!" Thật không hiểu nổi, trong lòng rõ ràng nghĩ đến người ta, lại có chết cũng không chịu gặp anh ấy! Đây là tâm tình gì!
Nhìn bộ dáng An Kỳ cười như đoán trúng tim đen, hai gò má cô đỏ lên, có chút xấu hổ, giải thích: "Tớ không có! Tớ. . . . . . Tớ chỉ quan tâm đến bạn cũ thôi mà. . . . . ." Chẳng qua là, cô càng giải thích, càng lộ ra giấu đầu hở đuôi.
"Được rồi! Tớ không cười nữa! Anh ấy thì. . . . . . , trừ bên cạnh không có bạn ra, những thứ khác đều khỏe á! Chỉ là rất bận rộn, vừa bắt đầu là cả ngày cùng người khác tranh mối làm ăn, tranh địa bàn, tất cả mọi người sợ anh ấy tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện, liền khuyên anh ấy tẩy trắng (làm ăn chính đáng) Kình Thiên, cũng chính là tập đoàn Kình Thiên ngày nay!
Năm năm này, anh ấy ngày đêm đều làm việc, hiện tại tập đoàn Kình Thiên đã vươn ra lĩnh vực khách sạn, nhà hàng, giải trí, bất động sản, tài chính, bảo hành, tóm lại là rất nhiều ngành nghề! Ừ, mới vừa rồi chúng ta gặp nhau ở nhà hàng kia chính là của chúng ta mở đó! Thật không biết anh ấy liều mạng thế . . . . ."
Bỗng dưng, một tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên, cắt đứt lời nói của An Kỳ.
"A lô — — ông xã, ách. . . . . . Đúng vậy, em đang gặp mặt bạn học cũ. Ách. . . . . . , em chờ các anh sốt ruột lắm rồi, liền mò mẫm đi ra ngoài dạo một chút. Bây giờ em đang ở. . . . . . Em cũng không biết đây là nơi nào á! Ách. . . . . . Anh không cần phải qua đón, em tự lái xe đi! Ờ! Em biết rõ rồi, anh rất dài dòng mà!"
"An Kỳ, cám ơn bạn!"
"Không cần á! Bạn nên mau chóng suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện đi, anh ấy thật sự rất rất thích bạn đó! Bây giờ tớ phải đi rồi, bọn họ đang chờ tớ ở nhà ăn! Ách. . . . . . Sau này tớ có thể thường xuyên đến đây chơi với bạn và Tiểu Hải không?"
"Lúc nào cũng hoan nghênh!"
Sau khi tiễn An Kỳ về, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mát, không phải là không muốn nhìn thấy anh ấy sao? Tại sao lại cảm thấy mất mát chứ? Tại sao anh có thể để mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm? Tại sao anh lại không thương tiếc bản than như vậy?
Tiểu Hải nhìn thấy sắc mặt nặng nề của cô đi vào căn phòng, cũng xoay người bước vào thư phòng, mới vừa rồi hai người hình như nhắc tới: Kình Thiên Minh, tẩy trắng, tập đoàn Kình Thiên, Nghiêm Hạo, Ngạn Hiên, An Kỳ? Xem ra, bé phải điều tra một chút mới được. . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
Bé Cưng Của Học Trưởng (FULL)
RomanceTất cả đều do những người kia làm hại cô bị lạc đường! Quên đi, dù sao cô cũng quen rồi, nhưng lại hại cô mất đi nụ hôn đầu, còn bị "sắc lang" bám lấy! Chuyện này, không phải có chút thái quá chứ? ! Cái gì? Cái gì? Cái tên đại sắc lang kia lại là hộ...