Bên trong con quái vật

1.8K 167 35
                                    

Trái tim của Kurapika chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế này , cái lạnh lẽo đang chiếm lấy cơ thể anh. Chậm rãi anh ngồi dậy rồi bước đi trong mệt mỏi như thể anh đã quá quen với cái việc này rồi vậy , và bây giờ anh đang cảm thấy chán nó. 

Đúng vậy , bên trong con quái vật này ,anh vẫn sống được vì nó đâu có phải là sinh vật để mà tiêu hóa anh. Cả cơ thế nó chỉ là một cỗ máy không có trái tim , vậy suy cho cùng chẳng có gì kinh tởm bằng con người. Nhưng đó cũng đâu phải là lỗi của anh....

" cậu định đi theo tôi đến bao giờ nữa"

Kurapika đứng lại , không hề ngoảnh đầu mà cứ đợi kẻ kia ra mặt. Và quả nhiên người kia đã ra mặt. Gon gãi đầu cười như không có chuyện gì.

" chà anh tinh đấy Kurapika " 

Không nói 1 lời , Kurapika lại đi tiếp.

Hiểu ý nên Gon cũng chỉ im lặng mà bước theo, theo cái nhìn của cậu thì người kia đang dẫn cậu tới trung tâm của con Alpha, chính là trái tim của nó. Cánh cửa được hé mở thì ngay lập tức cậu thấy một người con trai ngồi ở nơi có thể coi là cao nhất của căn phòng này. Đôi mắt của cậu ta trống rỗng , có lẽ cậu ta không nhìn thấy gì nữa, hoặc là cậu ta đã không còn suy nghĩ gì nữa rồi.

Đây chính là Pairo, người quan trọng nhất của Kurapika. Hai người họ đã thân nhau từ hồi còn bé, Pairo rất thông minh, nhưng cậu ấy không may mắn đã bị mù bẩm sinh. Sau này khi lên cấp 3, Kurapika phải lên thành phố, anh đã xin mọi người để Pairo lên cùng nhưng tất nhiên chẳng ai đồng ý cả, vì anh còn chưa đủ tuổi để làm bất cứ thứ gì cơ. Thế rồi vào một ngày , Pairo đã trốn lên thành phố.... Mọi chuyện cũng bắt đầu từ đây.

- Có một cậu nhóc mù đang đứng ở cổng trường tìm Kurapika đấy

- thật sao? Không lẽ làm em trai ? Sao anh thì hoàn hảo thế còn em chỉ lại là 1 thằng khuyết tật.

Đó đều là những lời nói phát ra từ miệng bạn học cùng lớp Kurapika, họ khen thì ít nhưng có ai đó để chê thì lại chế rất nhiều.

" các cậu nói cậu bé mù ư "

Bất ngờ người tóc vàng xuất hiện khiến lũ học sinh giật thót mình, chúng toát mồ hôi và gật đầu vội vã

" phải vậy , cậu ta đang tìm cậu đấy "

Dứt câu chúng liền vỗi vã chạy biến đi mất. Kurapika lúc này cảm thấy tự dưng bật động , anh nghĩ không thể nào là Pairo được, một mình đến đây quá ư là khó với 1 đứa trẻ 15 tuổi , hơn thế nữa cậu ấy lại còn mù. Trấn tĩnh lại, anh mới vỗi vã chạy ra cổng trường và thấy đúng là cậu. Tay cậu cầm cái gậy và luôn miệng nói " bạn có thể dẫn tôi tới chỗ Kurapika không ?".

" Pairo ...."

Dường như tai của Pairo cũng không nghe rõ mấy nữa , đám đông lạnh lùng cứ xô đẩy và hất ngã cả thân hình mỏng manh ấy.

" sao cậu lại đến đây "

Kurapika hỏi trong tức giận, không phải là anh không vui khi thấy cậu tới chỉ là anh lo lắng cho cậu. Lên đây một mình , lại chỉ có trong tay chiếc gậy và một cái túi đựng dăm ba mẩu bánh mì. Nếu cậu có chuyện gì anh sẽ đau khổ đến chết mất.

[HxH] Megamind [ Gon X Killua]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ