- Lâm Tể Phạm, anh đứng lại cho em, anh còn bước tiếp thì từ giờ chúng ta coi như không quen biết.
Chỉ dừng lại vài giây rồi Lâm Tể Phạm lại tiếp tục bước đi bỏ lại phía sau lưng một người đang cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi hình bóng kia khuất dần thì cái cố gắng ấy đã không còn, thay vào đó là từng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
- Lâm Tể Phạm em ghét anh... em hận anh...- cậu ngồi thụp xuống bãi cỏ xanh mướt, ánh mắt vẫn dán chặt vào hình dáng đang dần biến mất rồi hô to lên- Tể Phạm... em yêu anh.
Người con trai kia cả kinh trước câu nói, đúng, anh cũng chịu đựng quá nhiều, anh cố không quay lại, cố ngăn những giọt nước mắt nhưng hình như không thể. Tể Phạm không phép bản thân mình quay lại phía sau, anh sợ sẽ lại mềm lòng mà bỏ đi cái ý chí bấy lâu nay, nước mắt cứ lặng lẽ rơi... từng bước chân nặng nề rời xa người kia... đó là một buổi chiều mưa buồn...
Màn mưa dày đặc làm nhòe dần đi khung cảnh phía trước, Nghi Ân thẫn thờ tiến về phía trước trong vô thức. Từng bước, từng bước, ngay bản thân cũng không nhận ra là đang hướng về phía nào.
" Tít... Tít..."
" Huỵch"Thân ảnh nhỏ bé từ từ ngã xuống dưới làn mưa xối xả. Nước mưa, máu, nước mắt... tất cả làm cho bầu không khí trở nên bi thương. Ánh mắt yếu ớt nhìn về khoảng không phía trước rồi dần dần cũng buông xuống, ý thức dần dần mất đi nhưng hình bóng cùng những kí ức về người con trai ấy bắt đầu tua lại như một thước phim ngắn: có hạnh phúc, có giận hờn, có đau khổ, có nước mắt...
"Alo"
- Xin hỏi anh có phải là người quen của chủ nhân số điện thoại này không?
"Anh là ai? Có việc gì không? Sao lại cầm máy Nghi Ân?"
- Xin lỗi nhưng cậu bạn mà anh vừa nói đang cấp cứu trong bệnh viện.
"Tôi đến ngay, cảm phiền anh đợi một lát"Tiếng chân bước nhanh càng ngày càng gần về phía phòng cấp cứu, người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế chờ chợt đứng dậy. Người đó ăn mặc khá lịch lãm, nhìn qua có thể biết ngay đó là người có quyền có chức.
- Cậu ấy sao rồi? Sao lại bị như vậy?
- Xin lỗi nhưng anh có thể bình tĩnh nghe tôi nói?
- Vì trời mưa, tầm nhìn khuất tôi không nhìn rõ người trước mặt, tôi đã có bấm còi nhưng cậu này như không để ý cứ thẫn thờ đi dưới mưa, phanh không kịp nên tôi thực sự xin lỗi.Đúng lúc này bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra.
- Bác sĩ cậu ấy sao rồi?
- Đã qua cơn nguy kịch nhưng do phần đầu bị chấn thương khá nghiêm trọng nên tôi chưa thể nói trước được điều gì.
- Ý ông là...
- Tôi không chắc chắn bao giờ cậu ấy sẽ tỉnh lại, một phần còn là do tinh thần của người bệnh hi vọng cậu cũng đừng quá lo lắng.
- Cảm ơn.Người đàn ông kia cũng đã nghe thấy hết, cũng không phải là quá nghiêm trọng hay chết người nên anh ta thấy như gạt bớt phần nào gánh nặng trên vai. Đứng thẳng dậy, người đàn ông đó tiến về phía đối diện Tể Phạm:
- Cũng đã không sao nữa- rồi người đó rút từ túi áo trong ra một bì màu trắng đưa trước mặt Tể Phạm- coi như đây là tiền bồi thường, hi vọng anh thông cảm cho tôi mà có thể bỏ qua chuyện này, nếu thiếu hoặc có chuyện gì anh có thể gọi cho tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Jark) Cho Anh Một Lần Được Yêu Em
Fanfiction"Sao em cứ phải lạnh nhạt với tôi?" ... "Nghi Ân, em không thể buông bỏ quá khứ mà đến bên tôi một lần được sao?" ... "Vương Gia Nhĩ, em hận bản thân mình không xác định rõ được tình cảm với anh, em hận mình quá ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân, nếu đượ...