Chương mười ba

218 33 0
                                    

Angeline chỉ mới lách mình qua một bụi cây rậm rì, những thân cây mảnh mọc quá đầu người và lá mọc dày kín lối đi, thì trông thấy Howl đang ngồi ở giữa những bậc tam cấp trước hiên ngọn tháp cổ. Cậu đang bứt trong tay mình một ngọn cỏ gai, thì ngẩng lên và mỉm cười trước sự ngạc nhiên của cô ta. Cô ta lùi lại sau, mặc cho những chiếc lá chọc vào cổ mình ngứa ngáy, nhìn Howl với ánh mắt ngờ vực.

"Vậy đây là nơi cô sống à?" Howl nói, ngẩng đầu nhìn ngọn tháp. Đó là một ngọn tháp cổ, chỉ cao ngang ngọn cây, có lớp sơn ngoài là rêu và cây leo dại. Những chiếc rễ của chúng quấn chặt quanh các cây cột như một loài ký sinh đang cố bám trụ vào vật chủ để hút máu, rồi bung ra những chùm hoa có mùi thơm nồng. Cánh cửa ra vào của tòa tháp đã bị đóng kín, một dòng chữ được đúc bằng đá trên cửa đã bị những vết nứt phá hỏng, góc cạnh thì mòn vẹt. Howl chỉ có thể đọc được từ "Lucifer", hẳn có ai đó trong gia đình cậu đã xây dựng tòa tháp này, nhưng cái tên trước từ Lucifer đã bị hỏng đến mức không thể đọc được nữa. "Tôi nhìn thấy cái nóc tòa tháp." Cậu mỉm cười giễu nại, như muốn chọc tức Angeline dù cô ta chẳng có vẻ gì là bực bội cả.

Cô ta thôi nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên, rồi chậm rãi tiến lại phía tòa tháp.

"Phải." Angeline nói. "Tôi sống ở đây." Giọng cô ta nửa phần hổ thẹn, nửa phần lo lắng, như thể cậu sẽ đuổi cô ta ra khỏi ngôi nhà của chính mình.

"Lựa chọn tồi quá, cô có thể muốn sửa sang lại nó đấy." Cậu nói, nửa đùa nửa thật. Khi Angeline tới gần hơn, cậu đứng thẳng dậy và phủi quần áo, để chừa lối đi cho cô ta mở cửa tòa tháp. "Nhưng tôi ấn tượng lắm, không phải người hầu nào cũng có riêng một tòa tháp mà ở đâu."

"Không ai biết tôi ở đây cả." Cô ta nói, nhưng rồi bỗng sửa lại lời mình. "Hầu hết là không."

Angeline đặt những cành cây khô xuống chân mình, cô ta lách tay vào trong áo choàng và tháo xuống từ cổ một chiếc vòng bằng dây bện màu trắng, có mặt dây là những chiếc chìa khóa đồng. Cô ta tra chiếc chìa vào ổ khóa gỉ sét, dù Howl chẳng hiểu cô ta phải khóa tòa tháp lại làm gì nếu chẳng có ai ngoài cô ta tới đây làm gì.

Cái ổ khóa cứng đầu rốt cuộc cũng chịu thua, cô ta đeo lại vào cổ chiếc vòng chìa khóa và rồi đẩy mạnh cánh cửa gỗ vào trong. Howl vẫn đứng sau cô ta, thận trọng quan sát xung quanh và không ngừng đặt câu hỏi cho chính mình. Tòa tháp chẳng thể có tuổi thọ quá hai thập kỷ, nhưng nó có diện mạo như vậy hẳn vì bị bỏ hoang trong thời gian dài. Mặc cho bên ngoài tơi tả, xơ xác và ảm đạm, bên trong tòa tháp lại ấm áp và sạch sẽ. Angeline không cần mời cậu vào, vì Howl đã lách qua cô ta để vào trong và sớm ngửi thấy mùi hoa khô lẫn bụi gỗ trong không khí. Có điều gì đấy về tòa tháp khiến tâm trí cậu bị đảo lộn, những mùi hương trong không khí, những luồng năng lượng khác lạ trong căn phòng, vẻ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ở những thứ đồ đạc. Cậu biết mình chỉ tưởng tượng ra về sự quen thuộc, nhưng rõ ràng linh cảm đang mách bảo cậu điều gì đó, rằng cậu phải biết đến tòa tháp này, nó là một trong những nơi bí mật cần được biến đến ở lâu đài Quỷ. Nó và Angeline.

"Myris." Cô ta chợt lên tiếng, giọng cô ta nhẹ tựa lông hồng, nhưng khi đập vào tai Howl thì chẳng khác nào tiếng sấm.

GIAO ƯỚC (THE PACT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ