Sau nụ hôn cuồng nhiệt đó, hắn tuyệt nhiên không làm khó cậu nữa. Chỉ ôm cậu ngủ mà thôi.
Tuy cậu không thích thì cũng phải cắn răng mà chấp nhận mà thôi, bị ôm con hơn bị “ăn”.Mới đầu cậu không tài nào nhắm mắt ngủ nổi vì hơi thở của hắn cứ phả vào cổ cậu khiến cả người cậu nhộn nhạo như kiến bò khắp người vậy. Phải mất khoảng một tiếng sau có lẽ vì mệt quá mà cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào mà không biết trời đất gì cả.
Từ hôm nay cuộc sống trong cung đình giờ phút này chính thức bắt đầu.
Sáng vừa ngủ dậy đã bị bắt phải
tuân thủ theo những lễ nghi rườm rà trong cung. Mãi đến đầu giờ trưa mới được nghỉ ngơi một chút. Và chuyện này đã kéo dài suốt một tuần.“Thật sự là rườm rà mà.” Nhàm chán ngồi trong phòng , Tùng ngửa đầu thở dài than vãn .
Cung nữ tên A Ly đứng bên cạnh cậu , không biết thế nào lại nhìn cậu chằm chằm.“A Ly này , ngươi nói cái tên Uyên Sách hôm nay có đến đây nữa không?”
“Chuyện này…. , nô tì không dám đoán.”
“Hừ! Mong sao hắn cứ bận việc tối mắt như cả tuần nay , không có thời gian đến đây, ta thật rất ngán phải gặp hắn. ”
Cậu lẩm bẩm quay đầu đi.
Tất cả cung nữ, đều không ai dám nói thẳng tên thái tử như cậu nói. Nói đến thái tử ai cũng đều mang theo sự kính nể và tôn kính , nhưng đối với Tùng thì thái độ lại hoàn toàn bất đồng.
Tên biến thái đó có gì tốt cơ chứ?
Cậu đột nhiên đứng bật dậy, đi nhanh ra cửa. A Ly vội vàng ngăn cản:“Yêu Thần ! Người muốn đi đâu?”
“Ta học nhiều quá, đau đầu muốn chết luôn rồi, ta muốn ra ngoài chơi một chút !”
Tùng cất cao giọng hét, mang khí thế khẳng khái lao ra khỏi cửa điện.
Ba giây sau, bị thị vệ thủ vệ ngay tại cửa điện cung cung kính kính mời quay trở về. Thị vệ đứng trước vị thần yêu luôn muốn dùng trăm phương ngàn kế để bỏ chạy này, cúi đầu hành lễ:“Thỉnh thần yêu thứ lỗi, Thái Tử có nói gần đây gián điệp của các quốc gia đều lẻn vào nước ta rất nhiều ,nên vì sự an toàn của người , nếu không có sự cho phép của thái tử ngài không thể rời khỏi thái tử điện.”
“.....Rõ ràng là muốn giam lỏng ta mà! Ta đâu phải là thú cưng đâu chứ! .”
Cho dù cậu la to như sấm, thị vệ vẫn chỉ làm lễ rồi lui ra, hơn nữa còn đóng chặt đại môn của thái tử điện.
Ngày qua ngày, cái màn này đều không ngừng lập đi lập lại.
Cậu quả thật nhàm chán, cung đình cổ đại, mặc dù hoa lệ, nhưng nếu cứ nhìn mỗi ngày, cũng chẳng phát ra được ý tứ gì. Đáng lẽ trong cung cũng phải có rất nhiều thứ hay ho để chơi đùa, đằng này không kẻ nào dám can đảm cung cấp cho cậu vài trò tiêu khiển.Tùng tức giận đá vào thành giường một cước:
“Chán quá. A Ly à, ngươi có thể kiếm cái gì có thể cho ta tiêu khiển được không? Ta thật sự đang nhàm chán muốn chết rồi ? Giờ mà có cây đàn tranh thôi cũng thật hạnh phúc! ”
BẠN ĐANG ĐỌC
Ta Sẽ Đợi [ Uyên Sách ♥ Thanh Tùng ][Isaac -Sơn Tùng ]
FanfictionDammei Xuyên không, cổ đại, cung đình,...