Chương 4-2

721 20 1
                                    


  Quay về phòng mình, đã thấy Ly Tán ngồi đợi bên trong, trông thấy Ly Uyên, Ly Tán vội vàng kéo hắn ngồi xuống, rồi đóng chặt cửa lớn.

Ly Tán cười hì hì nhìn Ly Uyên:"Gần đây trông ca có vẻ thư sướng nhỉ?" Đôi mắt to tròn linh động lóe lên tinh quang.

Ly Uyên cười mà không đáp, không thể tiết lộ, không thể tiết lộ.

Ly Tán trêu đùa:"Giáo chủ đại nhân quả là một tiểu mỹ nhân nha, vừa quyến rũ vừa đáng yêu, ta còn tưởng rằng ca sẽ không bao giờ có cơ hội nữa chứ, không ngờ ca lại nhanh chóng chiếm được tiện nghi của người ta như thế."

Ly Uyên hừ cười một tiếng, trên mặt thoáng lộ ra nét cười quỷ quyệt:"Nhanh gì mà nhanh, ta chỉ may mắn tính toán đúng thời cơ."

Ly Tán vẫn giữ cái bộ dáng hi hi ha ha nói:"Đại ca, ngươi thật đúng là một tên phiến tử, vừa chiếm thân vừa gạt tình người ta, giáo chủ đại nhân nếu biết sự thật chắc sẽ tức đến hộc máu mà chết."

Phiến tử: tên bịp bợm, dối trá, lừa đảo.

Ly Uyên lạnh lùng lườm Ly Tán:"Ai nói với ngươi ta lừa hắn? Doanh Vũ là phu nhân của ta, là tẩu tử của ngươi, hiện tại cũng như sau này ngươi phải luôn luôn tôn trọng hắn."

Ly Tán hơi sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, chớp chớp mắt:"Đại ca ngươi quả nhiên bị đại tẩu mê hoặc."

Ánh mắt Ly Uyên tràn ngập sự đắc ý, ngân bạc diện cụ không thể che giấu hết sự nhu tình, vui vẻ trên dung mạo hắn. Ngay cả khi Ly Tán nhìn thấy cũng chấn động, nguyên bản hắn vẫn nghĩ Hoa Doanh Vũ kiêu ngạo như thế sẽ không có khả năng thần phục dưới thân nam nhân hầu hạ, cho dù kẻ ấy có địa vị tôn quý vĩ đại như Ly Uyên, nhưng mà Ly Uyên đã thật sự làm được. Lúc trước Ly Tán còn cho rằng Ly Uyên chơi chán Hoa Doanh Vũ rồi sẽ buông tay, hiện tại xem ra mọi chuyện đã có sự chuyển biến thú vị.

Ly Uyên nãy giờ vẫn còn đắm chìm trong hồi tưởng ngọt ngào, ngơ ngẩn một lúc mới thu lại ý cười, hỏi:"Khi nào Bạch đạo động thủ?"

"Mười bốn tháng này."

"Đổi sang mười lăm." Không chút bận tâm, y rót cho mình chén trà, một hơi uống cạn.

Ly Tán cả kinh, mở to mắt, cuối cùng gật đầu nở nụ cười:"Như vậy cũng tốt, cho hắn trở tay không kịp."

"Làm việc cẩn thận một chút, đừng để lộ dấu vết." Ly Uyên thản nhiên phân phó, trong đôi mắt sắc bén ẩn chứa quang mang biến hoá kỳ lạ liên tục thay đổi, làm cho người ta rụt rè sợ hãi.

Ly Tán vẫn điềm nhiên khi thấy chuyện quái dị, vẫn giữ cái bộ dáng tươi cười quen thuộc."Dạ, đại ca, hì hì, nhẫn nhịn ba năm cuối cùng có thể hoạt động chân tay rồi, ta thật sự mong muốn nhìn biểu cảm kinh ngạc của đám giáo nhân kia "

Ly Uyên liếc nhìn hắn một cái:"Ly Tán, đệ quả nhiên ngoạn tâm thái trọng."

Ngoạn tâm thải trọng: theo Keng chắc là thủ đoạn độc ác

"Đệ như thế gọi là tiếu lí tàng đao!" hắn không phục bĩu môi cãi lại.

Ly Uyên đứng dậy phủi phủi áo choàng,"Không ở đây nói chuyện phiếm với ngươi nữa, ta lo Doanh Vũ ngủ không yên giấc, ta đi trước đây." Dứt lời cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Ly Tán nhức đầu, người này quá mức mê luyến giáo chủ rồi, chỉ có nửa khắc mà cũng luyến tiếc không nỡ rời xa?

Nửa đêm, bụng đói cồn cào khiến Hoa Doanh Vũ đang thư thư phục phục say ngủ chợt tỉnh dậy, nam tử bên người vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn vẫn an ổn yên giấc, Hoa Doanh Vũ cảm thấy ngây ngốc, nam nhân này có chân mày thật dày, bất giác hắn khẽ chạm vào đôi chân mày nhu liễu của mình, ánh mắt nam nhân cũng rất linh động, thật sắc bén, không giống với ánh mắc mị hoặc quyến rũ của mình. Khi nam nhân ngủ, lòng ngực phập phồng hơi thở trầm ổn. Nhìn đến đôi môi mỏng manh kia, Hoa Doanh Vũ muốn cắn một ngụm lên đó. Nghĩ vậy, hắn liền nhướng người lên tiếp cận đôi cánh hoa ngọt ngào của nam nhân, mút lấy nhấm nháp một hơi.

Nam nhân đang ngủ say sưa, cảm giác bên môi có vật gì đó mềm mại bao phủ, ánh mắt còn chưa mở, khóe miệng đã cong lên nhanh chóng nhiệt liệt đáp trả.

Sờ sờ hai gò má xinh xắn của tiểu mỹ nhân, y cười đến vô cùng ôn nhu hỏi:"Sao không ngủ? Có phải bị đói nên tỉnh?"

Hoa Doanh Vũ vuốt cái bụng lép xẹp oán trách:"Tất cả là tại ngươi, tiêu hao nhiều thể lực của ta như vậy"

"Ta gọi người mang bữa khuya đến ngay, ngươi nằm chờ một chút." Dứt lời hắn mặc quần áo đứng lên.

"Giờ nào rồi?"

"Gần đến giờ Sửu."Nam nhân nhẹ nhàng đặt lên môi hắn mội nụ hôn rồi xoay người ra cửa, đi chưa được vài bước đã gặp Mạc Vấn đang vội vàng đi tới. sắc mặt Mạc Vấn vừa lo lắng vừa tái nhợt, y như cái chòm râu hoa râm của lão.

Thấy Ly Uyên lập tức đến gần, la lớn:"Giáo chủ đâu? Ta có việc rất gấp cần bẩm báo."

Ly Uyên thản nhiên nói:"Hắn vừa mới gọi ta hầu hạ, hiện giờ đang ở trong phòng chờ bữa khuya, ngươi có việc gấp gì?"

"Việc liên quan đến chuyện ban sáng, ta phải nhanh chóng tìm giáo chủ, nhưng giáo chủ không cho phép người khác ra vào tùy tiện trong viện tử của mình, phiền Ly Phó giáo chủ truyền lời hộ ta một tiếng."

"Được, ngươi chờ ta một lát." Ly Uyên phân phó hạ nhân lập tức vào bẩm báo cho Hoa Doanh Vũ, Mạc Vấn đứng bên ngoài chờ mà lòng nóng như lửa đốt, trên mặt mồ hôi thi nhau túa ra.

Một lúc sau nghe tiếng gọi của Ly Uyên, hắn ngay lập tức phóng nhanh vào viện tử của Hoa Doanh Vũ. Giáo chủ ngồi ở đình lý chờ hắn, Ly Uyên thì giúp giáo chủ phủ thêm ngoại bào, dưới ánh trăng trong suốt lung linh, giáo chủ tựa như một tiên nhân xinh đẹp.

Thấy bộ dáng lo lắng của Mạc Vấn, Hoa Doanh Vũ không khỏi buồn cười nói:" Chuyện gì khiến cho Mạc Đường chủ bị dọa đến mất mật thế?"

Mạc Vấn lau đi lớp mồ hôi trên trán:"Giáo chủ, thuộc hạ vừa nhận được tin, bọn Bạch đạo quyết định ngày mười lăm này sẽ tiến đánh chúng ta."

Hoa Doanh Vũ lớn tiếng cười to:"Quả thật buồn cười chết được, bọn Bạch đạo cũng không phải lần đầu tiên muốn gây chiến với Hoa Ảnh Giáo, cần gì phải kinh hãi? Chỉ có vậy mà làm ngươi sợ đến nông nỗi này, thật là làm mất mặt giáo phái ta!" Câu cuối cùng tràn đầy khinh thường.

Thân thể Mạc Vấn run rẩy, thanh âm nhỏ đến mức cơ hồ nghe không rõ:"Bởi vì, đó là ngày mười lăm a......"

Hoa Doanh Vũ chống cằm, nở nụ cười duyên dáng, nhẹ nhàng nói:"Ngươi chính là sợ ta sẽ không phát giải dược?"

Mạc Vấn lập tức quỳ xuống, kích động biện giải:"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ muốn vì đại cục suy nghĩ, sợ giáo chủ quên mất chuyện đó...... Vì giáo chủ sắp xếp cục diện chu toàn mà thôi."

Hoa Doanh Vũ hừ cười một tiếng:"Tâm tư của các ngươi ta làm sao không nhìn thấu, nếu ta giải độc cho các ngươi, các ngươi chắc chắn làm phản rồi cắn lại ta, nói cho ngươi biết, truyền lệnh đi xuống, ngày mười lăm dù bất cứ giá nào cũng phải dốc toàn tực chiến đấu, nếu dám chây lười, dù có đánh lui được địch nhân, một viên giải dược ta cũng không phát!"

Ly Uyên đang đứng ở một bên nghe những lời đó, mặt vẫn không chút thay đổi, bỗng nhiên khóe môi cong lên thoáng hiện tia đắc y, thật không ngờ Ly Tán làm việc hiệu quả đến thế, mới vừa hạ lệnh sửa lại ngày mười lăm, bạch đạo lập tức liền thay đổi thời gian.

"Dạ, dạ dạ, giáo chủ nói rất đúng, thuộc hạ sẽ dốc lòng chiến đấu, tuyệt đối không có nửa điểm lười biếng."

"Nghe rõ đây, lập tức mang Si Mị Võng Lượng* xuống chân núi bày trận, ngày mười lăm phải mang đầu tướng lãnh bọn Bạch đạo về đây, ta muốn xem ruốt cuộc bọn chúng mặt mày tròn méo ra sao mà dám đến đây khiêu chiến". Trong mắt hắn lóe lên tia nhìn lạnh lùng tàn khốc.

Mạc Vấn hậm hực lui xuống, Hoa Doanh Vũ trong lòng tức giận cũng không nói gì thêm. Ly Uyên từ phía sau ôm choàng lấy hắn, dịu dàng hỏi:"Sao lại sinh khí?"

Hoa Doanh Vũ cực kỳ phiền muộn, tuy rằng võ công hắn rất cao, nhưng hắn cũng chả muốn thu phục lòng người, nếu không có Hoa Túy, trong giáo từ trên xuống dưới liệu có mấy ai cam tâm tình nguyện phục tùng hắn chứ? Mà cái chức giáo chủ này hắn cũng có muốn làm đâu, đời đời đều là giáo chủ, phát huy Hoa Ảnh Giáo đã trở thành tổ huấn không thể làm trái, khi được sinh ra đã phải gánh lấy cái trách nhiệm này. Ngoại nhân đều xầm xì hắn là loại ái nam ái nữ, không một ai chịu hiểu tâm tư của hắn, chỉ mong sao được làm thân nữ nhi, nếu hắn là nữ nhi, phụ thân chắc chắn sẽ cưới thêm kiều thê, để sinh ra một nam tử tiếp nhận Hoa Ảnh Giáo.

Chỉ nguyện thân là nữ nhi......

HOA VŨ DOANH CANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ