Chương 15-2

345 12 0
                                    


  Sáng sớm hôm sau, hai người tay trong tay cùng nhau xuống lầu, vì để tránh tai mắt, Hoa Doanh Vũ đành phải phẫn nữ trang, tóc vấn cao thành búi, nghiễm nhiên trở thành một thiếu phụ tuyệt mỹ.

Từ sớm Ly Uyên đã đứng lặng yên ở một bên, ngắm nhìn Hoa Doanh Vũ trang điểm chải đầu. Loại cảm giác này thật sự ấm áp. Ngày xưa, y luôn bị vây trong hàng đống sự việc cần phải giải quyết, nào có được những giây phút tiêu dao khoái hoạt như hiện giờ.

Hoa Doanh Vũ thay đổi y phục xong liền đi đến trước mặt Ly Uyên, hệt như một tiểu tức phụ bình thường đang ngượng ngùng, nhẹ nhàng cất giọng hỏi:"Đẹp không a?"

Có thể nói không đẹp sao? Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, gò má ửng hồng. Hoa Doanh Vũ e thẹn ngẩng đầu, trong đôi mắt hoa đào long lanh hàm chứa biết bao phong tình vạn chủng, một thân váy áo hồng nhạt thướt tha so với hắn dường như cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Vươn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ, Ly Uyên ôn nhu nói:"Đẹp, phu nhân tuyệt đại phương hoa, ăn mặc thế nào cũng đẹp cả."

(*) tuyệt đại phương hoa: tuyệt sắc giai nhân

Ban đầu Hoa Doanh Vũ vốn chẳng muốn giả trang thế này chút nào, vì y phục của nữ nhân bị bó buộc phần eo, mặc vào người rất không thoải mái, nhưng sau khi nghe Ly Uyên khen ngợi, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vui sướng, cao hứng đến nói không nên lời.

Ly Uyên vừa ôm vừa vỗ về Hoa Doanh Vũ, đột nhiên hỏi:"Phu nhân thật sự không cảm thấy bất tiện?"

Bất giác khóe môi nở nụ cười, hắn khẽ đấm đấm vào ngực Ly Uyên, sẳng giọng:"Đương nhiên bất tiện, nhưng mà,....ngươi nói đẹp a......."

Hai tay Ly Uyên càng siết chặt hơn, tiếu ý càng hiện lên rõ nét, trên khuôn mặt anh tuấn nổi lên tia ôn nhu, khóe miệng cong cong, y dịu dàng ôm lấy tiểu mỹ nhân vào lòng, cả đời này chỉ cần được như vậy là mãn nguyện rồi.

Mặc dù vẫn thường nhìn thấy biểu tình ôn nhu của Ly Uyên, nhưng Hoa Doanh Vũ vẫn thất thần mấy lần, Ly Uyên của hắn quả thật rất tuấn lãng, chả trách Ly Tán luôn ám chỉ với hắn rằng có rất nhiều nữ nhân thích Ly Uyên.

Cứ tưởng tượng đến cảnh các nàng say đắm nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Ly Uyên thì lòng Hoa Doanh Vũ tràn đầy tức giận. Đột nhiên, Hoa Doanh Vũ từ trong ***g ngực Ly Uyên đứng lên, cầm lấy tấm nhân bì diện cụ trên bàn ném cho y, giận dỗi nói:"Mau mang vào cho ta!"

Ly Uyên kinh ngạc, sau đó lại bật cười, bảo bối a, cứ luôn lo lắng những chuyện vẩn vơ không à.

Cái nhân bì diện cụ này thoạt nhìn có vẻ hữu dụng, nhưng người tinh mắt chắc chắn nhận ra, thêm nữa nếu cả ngày mang mặt nạ sẽ làm cho lớp da thật ở bên dưới khó chịu. Vả lại, hiện nay không giống lúc xưa, không thể để cho Ly Uyên mang ngân bạc diện cụ được, làm như vậy càng gây sự chú ý hơn, y cũng không giống như Hoa Doanh Vũ có thể giả dạng nữ nhi rồi dùng khăn mỏng che mặt, với tình huống khó xử này đành phải sử dụng nhân bì diện cụ mà thôi.

Hoa Doanh Vũ chậm rãi xoa xoa hai má y, nhẹ nhàng hỏi:"Khó chịu sao?"

Ấn chặt tay hắn vào gò má của chính mình, Ly Uyên cười nói:"Có phu nhân bên cạnh, ta còn gì vui sướng hơn?"

Hoa Doanh Vũ hừ lạnh một tiếng, nhưng trên dung nhan tuyệt mỹ không giấu nổi ý cười, hắn đỏ mặt liếc Ly Uyên một cái, mị nhãn như tơ.

Hai người vừa xuống lầu liền nghe thấy một đám người thừa hơi rỗi việc đang chậm rãi buôn chuyện giang hồ. Không kiềm nổi tiếng thờ dài, chính vì cái đám người như thế này mà trên giang hồ chẳng có chuyện gì đáng được gọi là bí mật, và cũng chính vì họ mà sinh ra lắm điều thị phi.

Chọn một góc khuất ngồi xuống, do thức dậy muộn nên cũng sắp đến giờ ăn trưa. Ban đầu Ly Uyên còn sợ Hoa Doanh Vũ ăn không quen thức ăn thô ráp ở bên ngoài, nhưng không ngờ mấy ngày vừa qua, Hoa Doanh Vũ đều vui vẻ ăn uống, có khi hai người còn ở trong phòng uy thức ăn cho nhau, sức ăn của Hoa Doanh Vũ so với ngày xưa còn mạnh hơn a.

Bất chấp ánh mất giận lẫy của Hoa Doanh Vũ, Ly Uyên nhẹ nhàng nhích lại gần một chút nhéo hông hắn một cái, quả nhiên đã tròn trịa hơn nhiều, buổi tối ôm vào càng thêm thư thái.

Ngày trước Ly Uyên từng nói đùa rằng Hoa Doanh Vũ rất gầy, ôm vào không thoải mái. Nào biết bảo bối nhi lại đem câu nói đó ghi vào trong lòng, rồi đột nhiên bắt đầu ăn mặn*, không kén chọn như xưa nữa, điều đó thật sự làm cho Ly Uyên hoan hỉ

(*) ăn mặn: ý ở đây là ăn thịt cá, đồ mặn đồ chay á, chứ không phải ăn mặn là ăn muối đâu =]]

Gọi vài món thức ăn xong, hai người lẳng lặng ngồi đợi, nhân tiện lắng nghe một chút chuyện trên giang hồ.

Quả nhiên giang hồ chẳng bao giờ sóng yên bể lặng, nghe khẩu khí của mấy gã kia, nghiễm nhiên nói Hoa Doanh Vũ và Ly Uyên dùng bảo tàng trong bí tịch chuẩn bị nổi dậy phản quốc, Sở Tư Viễn cũng có ý muốn cử hành đại hội võ lâm để chọn ra tân nhiệm minh chủ, tập họp mọi người bàn bạc đối phó chuyện Hoa Doanh Vũ mưu phản.

Hoa Doanh Vũ vẫn điềm nhiên như không, vén lên một góc khăn che mặt, Ly Uyên mỉm cười đút vào miệng hắn một khối tôm bóc vỏ.

Hôm nay, Ly Uyên vận một thân y phục màu xanh thẫm, Lục Oánh miễn cưỡng nằm dưới chân y, nhưng không ai có thể thấy nó được. Ly Uyên tự nhiên gắp một khối thịt bò thả xuống dưới, Lục Oánh kêu lên một tiếng rồi vươn đầu lưỡi cuốn khối thịt nuốt vào miệng.

Hoa Doanh Vũ tuy thích con vật này, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến nó, dọc theo đường đều là do Ly Uyên thay hắn chăm sóc. Lục Oánh vốn có thiên tính thông minh luôn tỏ ra ngoan ngoãn an phận, nghiễm nhiên đã xem Ly Uyên như là một nửa chủ tử.

Bữa trưa đã dùng hơn phân nửa, sự tình cũng nghe hiểu được đôi chút, bây giờ hai người mới khoan khoái bước ra khách ***, vừa lên xe ngựa, Hoa Doanh Vũ liền kéo lớp nhân bì diện cụ trên mặt Ly Uyên xuống, hôn lên khóe môi y, cười nói:"Như vậy mới đẹp."Ánh mắt long lanh cùng nụ cười duyên dáng làm Hoa Doanh Vũ trở nên vô cùng đáng yêu...

Ly Uyên chợt nhớ đến lúc xưa giả dạng Sở Thiên Tầm, ngày đó giữa y và Hoa Doanh Vũ tràn đầy thù hận, thế mà bây giờ đôi bên chỉ còn lại tình yêu nồng đậm, hết thảy những oán khí kia tựa như đã tiêu tán vào cõi hư vô, hai người bọn họ lại có thể tâm vô khúc mắc ở cùng một chỗ.

Ôm lấy thân mình Hoa Doanh Vũ, khẽ hôn lên bờ mi của mỹ nhân, Ly Uyên bỗng dưng thâm tình nói:"Doanh Vũ, ngươi tựa hồ chưa bao giờ nói qua thích ta a."

Khuôn mặt ai đó bỗng chốc đỏ bừng, chậm rãi đáp:"Loại chuyện này sao có thể nói ra miệng chứ, trong lòng hiểu là được rồi."Hoa Doanh Vũ xấu hổ nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ vô cùng thẹn thùng.

Ly Uyên mỉm cười, cũng không có ý bức bách Hoa Doanh Vũ đến cùng, y thầm nhủ trong lòng là Hoa Doanh Vũ thích y, là phi thường thích đó.

Tâm Hoa Doanh Vũ đập rộn rã, chờ đợi nam nhân tiếp tục truy hỏi, nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy y có động tĩnh gì. Hắn cảm thấy ủy khuất, rồi lại tức giận, hừ lạnh một tiếng bực bội quay đầu đi.

Ly Uyên nhìn thấy hắn cúi đầu không nói, rút tay về, ra vẻ hờn dỗi, bộ dáng làm nũng này khiến y vô cùng buồn cười nhích lại gần liếm lên vành tai hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy? Hửm?"

Hoa Doanh Vũ bị Ly Uyên liếm lộng đùa giỡn từng trận cảm giác tê dại kéo đến, nhưng trong lòng đang bực bội, hắn không muốn chiều theo ý nam nhân, thế mà tay chân hắn cứ như bị bỏ bùa, nhũn hết cả ra, muốn đẩy Ly Uyên sang chỗ khác cũng không được.

Trong cơn cảm xúc dâng trào, hắn chợt nghe nam nhân bên tai thì thầm hỏi:"Nói thích ta, ta muốn nghe!"

Hoa Doanh Vũ liếc Ly Uyên một cái rồi lập tức rũ mắt xuống, đỏ mặt, nhẹ giọng nói:"Th...Thích a..."

Tâm tình Ly Uyên trở nên phấn chấn, ôm lấy Hoa Doanh Vũ đặt lên đùi mình liền cắn nhẹ lên môi hắn.

Hai người náo loạn một hồi rồi Ly Uyên mới nhớ ra việc chính, hỏi:"Vũ nhi, vẫn muốn đến Miêu Cương sao?"

"Đương nhiên là không, đến Lôi Châu trước đi, Quân Hàn tâm nhất định đang muốn ngồi vào cái ghế tân võ lâm minh chủ, lần trước hắn dám bắt ta, hại ta không được bái đường, xem ta bây giờ làm sao trừng trị hắn."Trong chớp mắt, tiêu rmỹ nhân tựa hồ như đã khôi phục lại khí phách năm xưa, ngôn ngữ tràn đầy tức giận, ánh mắt tỏa ra sự kiên định và quyết tâm.

Hoa Doanh Vũ nói xong ngẩng đầu nhìn thấy Ly Uyên kinh ngạc, hắn thoáng giật mình, nhớ đến khẩu khí cay độc lúc nãy của mình, sợ là đã làm cho Ly Uyên chán ghét. Trong nhất thời hắn thầm tự trách, ủy khuất nhìn nam nhân không dám hó hé nữa, hẳn là Ly Uyên chỉ thích bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn của mình thôi.

Thấy vẻ mặt bảo bối nhi ai oán tủi thân, Ly Uyên mỉm cười nhéo nhéo hai má phấn nộn của hắn hỏi:"Sao ỉu xìu vậy, hửm?". Vừa rồi, bộ dáng đó của hắn làm Ly Uyên ngây ngẩn, y không phải là chán ghét mà là càng nhìn càng cảm thấy yêu thích. Bởi vì đó chính là Hoa Doanh Vũ kiêu ngạo bốc đồng của y, chỉ có trước mặt y mới biểu hiện ra một loại mị thái khác như vậy. Cẩn thận ngẫm lại, Hoa Doanh Vũ vẫn thường hay bày ra dáng vẻ đáng yêu này, chuyện đó chỉ xảy ra từ khi hắn thừa nhận tình cảm của mình với y, vì thế y mới cảm thấy vui mừng, hà cớ gì mà lại không thích chứ?

Thấy Hoa Doanh Vũ không trả lời, Ly Uyên tiếp tục nói:"Chờ chúng ta đến Lôi Châu, đừng nói Quân Hàn Tâm ngay cả Phong Tuyết Nguyệt ta cũng không buông tha."

Bộ dáng vui vẻ điềm nhiên của Ly Uyên rõ ràng là đang làm yên lòng hắn mà, ôm lấy cổ của đối phương, vùi mặt vào sâu trong lòng ngực Ly Uyên, Hoa Doanh Vũ rầu rĩ nói:"Ngươi không thích bộ dáng cường hãn của ta đúng không?"

Ly Uyên thở dài, xoa đầu hắn nói:"Vũ nhi không cần phải sửa, cũng đừng vì vậy mà suy nghĩ lo lắng, chỉ cần tin tưởng ta, tin tưởng Ly Uyên của ngươi, hắn thật sự yêu Hoa Doanh Vũ, yêu thế thảy mọi thứ thuộc về Hoa Doanh Vũ, kể cả tính tình kiêu ngạo tùy hứng...và cả ...sự ngốc nghếch......"

Có người đã cảm động đến khóc thét lên rồi, nhưng vừa nghe thấy Ly Uyên bảo hắn ngốc, lập tức nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn y, lại thấy Ly Uyên vẫn vui vẻ tươi cười, biết y lại châm chọc chính mình, hắn hừ một tiếng rồi một lần nữa dúi đầu vào lòng ngực của nam nhân.

——————————

Đến Lôi Châu, vừa hỏi thăm tình hình xung quanh xong, hai người phát hiện Ly Tán cũng đã tới.

HOA VŨ DOANH CANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ