[5] Kim Quang Dao - Tiết Dương

3.8K 127 41
                                    

Giả như Tiết Dương chưa từng bị xe ngựa cán qua đến nỗi đứt lìa ngón út, giả như Quang Dao đến cửa Kim gia không có người đạp lăn xuống núi, lại giả như đôi bên tương ngộ chẳng vì Âm Hổ phù sức mạnh vô biên hay vì mối thù khắc ghi tâm cốt; vậy phải chăng cuộc gặp gỡ giữa hai thiếu niên cô đơn năm ấy đã là thế này:

"Này tiểu huynh đệ, ngươi có thích kẹo đường chăng? Ta mua rất nhiều, nhưng ăn một mình thì buồn lắm."

"Sao huynh lại chỉ có một mình?"

"Vì chờ đệ xuất hiện."

Và còn vì chờ tình đến, để học cách chân chính yêu thương.

====

Author's note: Câu cuối trong phần trên được lấy cảm hứng từ một chương trong cuốn "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" của Phạm Lữ Ân. Nguyên văn đoạn ấy là thế này:

"Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh đến mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng chờ đợi. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống. Như chờ tình đến rồi hãy yêu."

Không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ tới Kim Quang Dao và Tiết Dương, rồi chợt nhớ đôi này rất ít người theo, nên không nhịn được thảo ra vài dòng về bọn họ, những mong ở một thế giới khác, trong một kiếp sống khác, họ có thể tìm thấy hạnh phúc chân chính thuộc về mình.

Nhân dịp nhắc đến Tiết Dương, cũng tranh thủ lảm nhảm đôi chút. Nhiều người khi bàn luận về nhân phẩm của thiếu niên này thường đem so sánh cậu nhóc với Kim Quang Dao (tất nhiên là cũng có trường hợp đặt lên bàn cân cùng Ngụy Vô Tiện nữa, nhưng suy cho cùng Thành Mỹ và Quang Dao vẫn có nhiều điểm chung hơn), lấy cuộc đời Quang Dao làm luận cứ để chất vấn về cách hành xử tàn bạo của Tiết Dương. Có một lần dạo chơi facebook, mình đã tình cờ đọc được vài dòng, đại ý là: "Kim Quang Dao thì khác. Cuộc đời hắn cũng bi kịch, nhưng hắn không hề có ý định nhúng chàm Hi Thần như Tiết Dương từng làm với Hiểu Tinh Trần. Yêu phải là hy sinh, là bao bọc, là nâng niu, là cùng tiến về phía trước, chứ không phải lôi nhau xuống vũng bùn." Rồi bạn ấy chốt lại bằng một câu khiến mình cứ ấn tượng mãi: "Cách yêu của Tiết Dương làm tôi thấy thật ghê tởm". 

Hôm ấy kể cũng có nhiều việc cần giải quyết nên mình không tiện phản bác, giờ đành ôm tâm sự chui về chuồng bày tỏ vài điều vậy. 

Thứ nhất, việc bạn đem nỗi đau của người này so với vết thương lòng kẻ khác không phải là hành vi một người có tìm hiểu về tâm lý học sẽ làm (trong phần bình luận trên, bạn ấy cũng có nhắc đến việc bản thân đang theo học chuyên ngành tâm lý và tỏ ra rất am hiểu khi phân tích sự tàn ác của Tiết Dương). Theo các nhà nghiên cứu (vì bạn ấy đã dẫn ra rất nhiều bằng chứng về tâm lý học, nên để cho ngang bằng thì mình cũng sẽ trích vài lý thuyết tâm lý phổ cập mà mình biết), mỗi người sống ở đời lại có một ngưỡng chịu đựng khác nhau, có người chỉ bị té ngã trầy xước chút xíu đã cảm thấy đau thấu tâm can phèo phổi, có người thậm chí gãy hai chân vẫn nằm trên giường cười hì hì cho rằng "Thế này chưa là chi". Đừng bao giờ lấy ngưỡng chịu đựng của mình để cân đo đong đếm nỗi đau của người khác, bởi lẽ, nỗi đau của ai cũng xứng đáng được cảm thông và sẻ chia. Cho dù đó có là thiếu niên mất mẹ bị cha đẻ cho người đạp xuống vách núi đến đầu rơi máu chảy. Cho dù đó có là cậu nhóc nghèo túng bị xe ngựa lăn qua cán nát ngón tay. Cho dù đó có là Mạnh Dao bị nghĩa huynh khinh thường và miệt thị. Cho dù đó có là Thành Mỹ bị người ta lợi dụng rồi vứt bỏ. Vì thế, cách cư xử của Tiết Dương có thể không được bạn chấp nhận, nhưng đó lại là hành vi phù hợp nhất với ngưỡng chịu đựng của cậu nhóc. 

[Ma Đạo Tổ Sư] Tuyển tập đồng nhân vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ