- Ngốc thế, là mặt trời xuống núi đấy, ý tôi là chị đang cản trở Con Đường Về Nhà Gặp Mẹ của tôi đấy. Thôi cũng muộn rồi, chị cứ việc ở đây bao lâu tùy ý còn tôi phải về đây.
Nói rồi tôi đạp xe đi thẳng. Ôi bố mẹ ơi, bố mẹ phải cố gắng gìn giữ đứa con tội nghiệp này đấy, hãy đầu tư cửa chống trộm vào phòng con đi kẻo có người đêm hôm đến phòng thòng dây vào cổ lôi con đi mất.
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên của tôi là ra vườn hỏi thăm con Chít, Pi và Ki, sau đó có mùi thức ăn thơm nức mũi đã kéo chân tôi vào bếp. Sống rồi! Cả buổi chiều có được thứ gì bỏ bụng đâu chứ! Tôi nhìn mâm cơm ngon lành, trong lòng thầm cảm thán.
Món thịt gà tẩm bột chiên giòn khiến tôi ứa nước miếng, lại còn có cả một con vịt trong lò vi ba nữa chứ. Chẳng lẽ mẹ biết hôm nay đứa con đáng thương phải chịu nhiều gian nan vất vả nên đã chuẩn bị sẵn cho tôi chăng. Ôi, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ thèm rồi!
Trong bếp chị Hara, chị giúp việc, đang sắp thịt gà quay ra đĩa, tôi nhìn đĩa thịt rồi liếm mép gọi to:
- Chị Hara...
Chị Hara giật bắn cả người, vội quay ra nói:
- Giật cả mình, em về khi nào thế?
- Hê hê... - Tôi cười xòa nhìn mâm thức ăn ngon lành hỏi: - Hôm nay là ngày gì mà lắm món ngon thế chị?
- À, mẹ nói có khách nên bảo chị chuẩn bị thức ăn ngon.
Chỉ hai từ thôi: "Tê tái". Ra là có khách, thế mà tôi cứ tưởng mẹ con tôi có thần giao cách cảm cơ đấy, rõ là viển vông.
Nhưng mà....tôi đói lắm rồi, bụng sôi cả lên thế mà chị Hara chẳng dễ thương gì cả. Sao không hỏi tôi một câu đại loại như "Em muốn nếm thử một miếng không" nhỉ?
Haizz, Đói quá chẳng lẽ thức ăn sờ sờ trước mắt mà tôi chỉ có thể nuốt nước miếng thèm thuồng thôi sao, phải nghĩ ra cách gì đó mới được. Tôi gật gù nghĩ rồi hắng giọng nói:
- Ư hừm....à chị Hara này, chị không đi ngắm sao băng à?
- Sao băng? - Chị Hara quay ra nhìn tôi, tròn mắt hỏi.
- Vâng, em nghe trên tivi người ta bảo hôm nay tầm ngày có sao băng đấy.
- Thật không?
- Em nói phét chị làm gì, chị không đi xem thật à, sắp hết rồi đấy.
- Ừ ừ chị đi ngay đây, ngồi trông thức ăn cho chị nhé!
- Chị đi nhanh lên, trèo lên tầng 2 mà xem cho rõ, để em trông thức ăn cho, ước được thành tỷ phú rồi nhớ chia tiền cho em đấy. - Tôi giục.
- Ừ ừ, chị biết rồi. - Nói rồi chị Solji phóng đi ra ngoài, chạy lên tầng 2, trông vui vẻ, hăng hái như một đứa trẻ. Nhìn theo bóng chị mà tôi không khỏi phì cười, chị ấy đúng là dễ thương hết biết.
Nhưng thôi phải giải quyết cơn đói ngay mới được. Nghĩ thế tôi bèn nhón tay bốc một miếng thịt gà thơm phức ngon lành, một miếng chưa đã nên tôi ăn liền tù tì 3 miếng. Đúng là sướng cái miệng, đang nhai nốt miếng thứ 3 thì tiếng chị Hara từ ngoài vọng vào khiến tôi giật mình suýt nghẹn: