WHEN I'M SEVENTEEN [FULL] - CHAP 29 - TRỐN TÌM

481 26 0
                                    


Bốp
- Sao búng mạnh quá vậy.
- Thua thì chịu đi - Jiyeon lè lưỡi trước cái lườm của Hyomin.
Quả thật bốn bức tường trong bệnh viện rất dễ khiến người ta phát điên, điển hình là hai anh chị này đây, từ sáng sớm đã rủ nhau chơi oẳn tù tì búng tai, bây giờ là gần trưa, tai của Hyomin như sắp sưng vù đến nơi, còn Jiyeon thì nhăn răng ra cười thích thú. Và tụi nó sẽ tiếp tục sát phạt nhau như vậy nếu "quý nhân" không ghé thăm.
Cốc cốc
Cửa mở, khuôn mặt vô cùng tươi tỉnh của Soyeon hiện ra, nhưng cậu vẫn ngần ngừ không vào.
- Cho hỏi...có ấy ở đây không?? - Soyeon hỏi giọng ngọt sớt, ngay lập tức, Jiyeon và Hyomin đồng thanh.
- Có
Lúc này Soyeon mới bật ra tiếng cười sảng khoái, nhịp chân sáo bước vào phòng, mặt hớn hở như mùa xuân, việc không có Zombie ở gần khiến cậu vô cùng sung sướng vì được đâm chọt thoải mái mà không sợ bị chó rượt giữa chừng.
- Có cháo gà đây.
Lúc này mới để ý Qri cũng đến, Hyomin đang ngán ngẩm những câu nói nhảm của Soyeon ngay lập tức vui sướng ra mặt, nhưng nó mừng vì nồi cháo chứ chẳng phài vì cô bạn thân đến thăm, cũng chẳng có gì lạ.
- Sao hai người đến đây được???? - Hyomin vừa húp cháo sột soạt vừa hỏi.
- Xe đi trên tuyết - Soyeon giơ giơ chùm chìa khoá.
- Chà xe anh chịu được bão tuyết luôn à??? - Hyomin húp chén thứ hai, ngờ hoặc nhìn Soyeon.
- Hơ hơ...không, 1/3 đoạn đường là bọn này đi bộ đến - cậu cười cười, đáp tỉnh queo.
- 2 người cũng rãnh rỗi thật đấy, thời tiết như vậy thì ngồi yên ở nhà không phải sung sướng hơn sao??
- Vậy mới nói, có phải bọn anh vĩ đại quá không, không quản trời bão đến đưa cho em nồi cháo gà nóng hổi ngon lành.
- Phải rồi, tôi muôn vàn đội ơn - Hyomin bỏ chén thứ 3 xuống, bĩu môi.
Nó thừa biết vì Soyeon buồn chán không ai để chọc ghẹo, lại moi được tin Zombie được đi ra nước ngoài chơi với mama Park nên mới cố tình đến đây gây sự.
- Chà ở đây buồn chán quá, chúng ta bày trò gì chơi đi - Soyeon xoa xoa cằm đề nghị.
Lần đầu tiên Hyomin hò reo lên đồng tình với cậu, 2 người kia cũng chẳng còn cách nào khác.
- 5, 10, 15, 20,......
Hyomin ghét trò oẳn tù xì, cái trò cân đong may rủi này không hợp với nó tí nào. Hyomin lầm bầm đếm, đếm đến 100 thì trò trốn tìm bắt đầu.
Giới hạn là trên tầng 3, phòng bệnh nhân thì không vào được rồi, suy luận chút thì phạm vi tìm kiếm được thu hẹp đáng kể, Hyomin bẻ tay, mặt quyết tâm bắt đầu lùng sục.
Người đầu tiên bị tìm thấy là Qri, nhỏ trốn trong góc tủ, không may gặp phải một bà y tá khó tính, bà ta hỏi nhỏ đang làm gì rồi kiếm chuyện làm ầm cả lên, Qri cứ cúi đầu ríu rít xin lỗi, may là Hyomin đến, hù cho bà ta một trận mới thôi.
Còn lại hai tên, trời ơi phải nói là hai tên này trốn như thánh, Hyomin tìm đến mồ hôi ướt cả áo mà vẫn chẳng thấy dấu vết nào, kể cả có Qri tìm phụ.
Hyomin dậm chân hậm hực sau khi từ nhà vệ sinh nữ ra, vậy là chỉ còn một chỗ chưa tìm thôi.
Nhà xác
Không khí ở đây lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, Hyomin lạnh hết sống lưng, da gà nổi cả lên. Ánh đèn tù mù trong nhà xác như đùa giỡn với nó, Hyomin căng mắt ra nhìn, nhưng lại không dám nhìn quá kĩ. Lướt qua vài giây nó tự nhủ trong này không có đâu thì chợt thấy một tấm vải trắng động đậy.
- Này..tôi thấy rồi đấy, ra đi - Hyomin nói vừa đủ nghe, giọng nén run, hi vọng sau lớp vải trắng là một khuôn mặt quen.
Nhưng tấm vải lại im phăng phẳng, cả "cái thứ" bên dưới nữa. Hyomin nuốt ực từ từ đến gần
- Này....là đàn ông thì thừa nhận thua đi chứ.
Ngay lập tức một bàn tay thò ra khỏi tấm vải, bàn tay thon trắng nõn với những móng nhọn hoắt được sơn đỏ tươi. Hyomin bịt miệng ngăn lên tiếng hét, chân tay bủn rủn hết cử động nổi, nó lùi lại phía sau, vô tình đụng phải giường kế bên, cú chạm khá mạnh nên người trên giường rơi xuống, kéo cả tấm vải phủ trắng, để lộ khuôn mặt người chết cứng đờ tím ngắt,lần này thì Hyomin hét lên, lùi lại thì tiếp tục đụng trúng cái giường phía sau, Hyomin sợ hãi, ngồi sụp xuồng sàn, ôm lấy đầu.
Rầm
Cái giường ban đầu bỗng bị bàn chân nào đó đạp thật mạnh, do giường có bánh nên chiếc giường đó cứ hồn nhiên trượt nhanh ra khỏi nhà xác.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Tiếp theo đó là tiếng đổ vỡ đồ đạc cùng giọng hét thảm thiết của một người nào đó.
- Được rồi đừng sợ - Jiyeon nhẹ nhàng quỳ xuống ôm lấy vợ.
- Ra khỏi đây..ra khỏi đây - Hyomin run lẩy bẩy, nói mà như nấc.
Jiyeon đỡ nó đựng dậy nhưng người nó mềm như cọng bún, hắn thở dài, ôm ngang hông bồng nó lên. Suốt quãng đường về phòng, bao nhiêu là ánh mắt đổ lên tụi nó. Cả hai đều để chân trần, cô gái mặc áo bệnh nhân vòng chân ôm chặt người con trai, mặt vùi vào cổ hắn, giấu đi...nụ cười.

WHEN I'M SEVENTEEN -MINYEON (Jiyeon - Hyomin)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ