Chương 7: Có cảm giác rồi đấy!

169 12 4
                                    

Khi mọi người đã có mặt đầy đủ ngồi vào bàn ăn, cả nhà quây quần bên nhau thật ấm cúng thì Thuý Kiều lên tiếng:

- Hình như còn thiếu một người nữa thì phải?

- Thiếu ai sao? Uh..... À! Đúng rồi! Thiếu Bảo Dương. Tớ sẽ gọi cậu ấy! Khả Vy đáp.

Nói hết câu, Khả Vy liền chạy nhanh lên lầu tiến thẳng đến phòng Bảo Dương. Khả Vy bất chợt cảm thấy ngượng khi bước vào phòng con trai mà đặc biệt là người mà cô không hề ưa ( Vào phòng người ta lần này là lần thứ hai rồi còn điêu... Ngượng nữa... ).
Cô từ từ nắm lấy tay cầm, vặn nhẹ rồi mở cánh cửa ra, nói:

- Thiếu gia à! Đến giờ ăn cơm rồi đấy! Mọi người đang đợi thiếu gia! Mời thiếu gia xuống ăn cơm ạ!

Bảo Dương quay lại nhìn Khả Vy, nhìn thấy cô mặc bộ đồ hầu gái thì cậu lúc đó như người mất hồn, mặt cậu đỏ ửng. Cậu liền hít sâu để lấy lại hồn rồi trả lời cậu:

- Tôi... Tôi biết rồi! Giờ tôi không đói, không muốn ăn. Cô bảo mọi người ăn cơm trước đi!

Khả Vy nghe câu đó xong thì cô bỗng dưng nổi nóng quát lên:

- Cậu nói hay nhỉ?... Ăn cho có sức khoẻ... Còn nếu không ăn cơm thì thiếu gia hãy nhịn luôn đi!

- Này, này!... Cô nói cái gì? Cô là chủ hay tôi là chủ vậy?

Cô quay lưng lại:

- Tôi không cần biết bây giờ tôi là chủ hay cậu là chủ... Cậu xuống ăn mau, mọi người đang đợi cậu đấy! Còn nếu không ăn thì nhịn đi! Tôi không để cơm lại cho cậu đâu đấy!

Nói xong Khả Vy đi ra khỏi phòng Bảo Dương. Đóng cửa cái RẦM!! Cánh cửa được đóng lại, trong phòng chỉ có mình Bảo Dương. Cậu đưa tay lên đôi má ửng hồng của mình nghĩ: " Sao... Sao cô ta mặc bộ đồ hầu gái đó dễ thương vậy chứ? Nhìn cô ta mạnh mẽ kiểu sao sao ấy?... Mà sao cô ta có thể đối xử với mình như thế chứ? Nhưng mà mình lại không có cảm giác tức giận khi cô ta làm vậy? Hay... Hay là mình thích bị đối xử như vậy chứ? Không phải đâu! H~~. Mình bị sao vậy chứ? ".

Đang mê man trong cơn suy nghĩ thì bỗng dưng cậu sực tỉnh lại chỉ vì một lời nói ở dưới tầng:

- BẢO DƯƠNG! Cậu nhịn đúng không? Nếu ăn thì cậu xuống nhanh lên cho tôi!

- Rồi! Tôi biết rồi!

Cậu rời phòng, đi từng bước xuống tầng và còn hơi đọng lại hình ảnh dễn thương đến mê người của cô khi nãy đã đưa cậu đến cái suy nghĩ khi nãy. Ngồi vào bàn ăn, cậu nói:

- Mọi người ăn cơm đi! Cậu dùng cái giọng điệu chán nản.

Và thế là mọi thứ đã diễn ra như ngày thường. Khả Vy cũng như vậy, coi hoàn thàng công việc của mình một cách nhanh chóng và chạy vào phòng học bài.

Trong lúc đó, tại cùng một ngôi nhà có một người con trai cứ nghĩ đến hình ảnh dễ thương của cô trong bộ đồ hầu gái và đứng bên lan can suy nghĩ như một " thằng " mất trí.

-------------- Ngày hôm sau ------------

Như hôm qua, Khả Vy cùng Thuý Kiều và Bảo Dương đến trường.

[ONGOING] Thiếu gia và cô hầu nhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ