Số 5 - Cái này là duyên số.

297 43 1
                                    

Đằng sau cánh cửa gỗ sơn trắng, Changkyun thả mình trượt theo từng nét gồ trên cửa. Cậu bó gồi ngồi thu lu một góc. Có chuyện gì với cậu thế này? Chẳng phải đó là một tên ồn ào lắm chuyện sao? Tại sao chỉ vì một câu lý nhí yêu thương vu vơ lại có thể khiến tim cậu đập nhanh thế này? Lại còn cả "bé con", "Mèo con"? Yêu thương người ta đến như vậy... Làm sao có thể được, chẳng qua cũng chỉ là một vài lần chạm mặt không mong muốn...

Suy nghĩ nhiều như vậy, lại bị tiếng gõ cửa làm cho bừng tỉnh. Mấy giờ rồi? Khuya lắm rồi đó. Đồng hồ vừa điểm, ngày mới vừa tới, là ai đang gõ cửa? Changkyun bỗng nhớ về nàng công chúa mất đi phép màu vào lúc nửa đêm, chàng hoàng tử đã tìm lại nàng bằng chiếc giày đánh rơi? Changkyun không tin vào chuyện cổ tích nhiều lắm, vì đời cậu đã đủ buồn đau... Làm sao người ta lại có thể yêu nhau và cưới nhau chỉ sau một buổi khiêu vũ? Chẳng phải khi trở về bộ dạng rách rưới, chàng hoàng tử sẽ không nhận ra cô gái hay sao?

"Knock knock cộc cộc." Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa cùng với âm thanh mô phỏng từ miệng của ai đó cắt ngang dòng suy nghĩ của Changkyun. "Này Mèo con, em còn đó không?"

Cánh cửa mở ra, Changkyun lại nhìn thấy bộ mặt toe toét cùng với lúm đồng tiền sâu hoắm như hồ bơi ở hai bên má của người nọ.

"Chào Mèo con, lại là anh này." Jooheon không hiểu tại sao anh lại vòng trở lại sau khi đã đi vài bước rời khỏi nhà cậu. Cậu làm cho đầu óc anh loạn cả lên rồi.

"Ông muốn gì nữa? Sao ông cứ xuất hiện trước mặt tui suốt vậy?"

"Cái này là duyên số đó Mèo con."

"Mặc kệ cái duyên số của nợ gì đó của ông! Lượn đi và để yên cho tui sống!"

Trước lúc Changkyun kịp khép lại cánh cửa gỗ, Jooheon đã luồn tay vào và giữ chặt: "Nhưng mà lỡ đêm đến có chuyện gì thì sao? Có ai đó lẻn vào nhà hoặc bé con cần gì chẳng hạn?"

"Thì tui tự lo được." Cậu nhìn anh với vẻ cạn ngôn không buồn nói, tay giữ chặt cửa như sắp sửa đóng sầm lại.

"Ấy ấy, khoan nào. Khoan nào. Anh đã đưa bé con về nhà, vậy anh phải làm tròn nhiệm vụ bảo vệ em chứ? Tối nay cho anh ngủ lại..."

[Rầm]

Ơ này, Mèo con còn chưa nghe anh nói hết câu đã đóng rầm cửa trước mặt người ta vậy đó. Lần thứ hai trong cùng một đêm nha! Thế là qua cánh cửa gỗ, hai người đối thoại với nhau như thế này:

"Này Mèo con ơi, mở cửa cho anh vào với nào."

"Ông lắm chuyện quá, về nhà nằm thẳng lưng mà ngủ đi."

"Nhưng mà..."

"Ông không thấy cực khi đứng đây và gào rú những điều vô nghĩa sao?"

"Mèo con à! Em đúng là một người nhẫn tâm em biết không? Anh phải làm sao với trái tim mong manh của anh bây giờ... Nó đang đập loạn lên vì em đây này... Có khi anh chết mất! Mèo con! Mèo con ơi! Em còn đó không?"

"Ông. Im. Lặng. Ngay. Cho. Tui." - Changkyun thật không dám nghĩ đến chuyện nửa đêm nửa hôm cậu vẫn đang còn nói chuyện với một tên ồn ào qua một cánh cửa, và sự ồn ào của người nào đó có thể khiến cậu bị những người xung quanh hiểu nhầm và bị tổ dân phố nhắc nhở. Ôi...

"Mèo con! Anh có chuyện muốn nói với em. Hãy mở cửa ra đi..."

Im lặng.

"Mở cửa đi mà, anh đang năn nỉ Mèo con đấy... Tại sao lại có người nhẫn tâm như em cơ chứ?"

Nhịn đi Changkyun.

"Knock knock." Tiếng gõ cửa lại vang lên. "Do you wanna built a snowman?"

"..." - Bui bui cái đầu ông! Thật không còn gì để nói với người này nữa mà.

"Mở ra nào. Mèo con có biết câu chuyện cổ 'Vừng ơi, mở ra' không?" Jooheon ở bên ngoài giở giọng ngọt nhạt hỏi chuyện rõ là liên quan?

"..." Changkyun đoán rằng người này do thiếu ngủ hoặc sinh hoạt lệch múi giờ nên đầu óc không ổn định lắm chăng?

"Trời mưa. Trời mưa kìa! Em cho anh vào nhà đi?"

"..." Changkyun ngó qua cửa sổ. Có thấy gì đâu? Tự dưng gào lên như đúng rồi ấy...

"Anh sẽ ở lại đây đấy. Thật nhé? Anh làm thật đấy! Anh sẽ ở lại đây cho đến khi em mở cửa."

"..."

Không được, Changkyun. Không được!

"Anh ngồi xuống rồi đấy, cho đến khi em mở cửa."

"..."

"Ngồi rồi đây! Chờ em cho đến khi..."

[Cạch] Changkyun vội vã mở cửa ra và hơi giật mình lùi về sau khi bóng dáng ai kia chình ình chống tay đứng ngay phía trước.

"Thôi tui thua. Mở rồi đó, bây giờ thì ông về đi."

"Không về! Anh có nói là em mở cửa thì anh sẽ về sao?"

"Thế ông muốn như nào?"

"Cho anh vào nhà!"

"Ông không có nhà sao?"

"Nhà anh à? Quên đường về rồi." Jooheon đảo mắt.

"Sao cơ?"

"Thôi được... Mất chìa khóa rồi." Anh tiếp tục lấp liếm bằng một lý do khác để tránh ánh mắt dò xét của Changkyun.

"Làm gì có chuyện đó!"

"Thôi nào Mèo con, chỉ một đêm thôi. Anh sẽ không làm gì đâu!"

"Tui thật muốn khô lời với ông quá."

"Nhưng mà trời mưa đấy, nên anh không về nhà được rồi. Bé con cho anh ở lại nhé nhé?"

"Mưa đâu? Ông lừa tui à?"

"Chỗ này tuần trước mưa còn gì?" Anh gân cổ lên mà nói với tông giọng hơi lớn.

Được lắm! Tuần trước. Tuần trước cơ đấy. Tuần trước mưa thì liên quan gì đến bây giờ?

"Thật không có gì để nói với ông."

Thật khéo thay, khi Changkyun định cất lời đuổi người một lần nữa, trời bắt đầu rả rích những hạt mưa đầu tiên lên tấm tôn trước hiên nhà.

"Đấy, em thấy chưa?"

"Thôi được..." Changkyun thở dài nhìn Jooheon hí hửng đi vào ngôi nhà nhỏ của cậu.

Changkyun tự dặn lòng mình, cậu chỉ mở cửa vì lòng thương hại một tên đầu óc không bình thường làm mất chìa khóa nhà và phải đứng dầm mưa thôi, chứ không phải vì những lời năn nỉ ỉ ôi khiến cậu xiêu lòng đâu. Chắc chắn là như vậy rồi. là như vậy đó, thật sự luôn.

[JooKyun] [Monsta X] Roller CoasterNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ