Chap 10:Chung giường

1.6K 40 0
                                    

Yoseob cảm thấy giải thích như thế nào cũng không ổn,nhìn Junhyung căm tức cậu ấp úng nửa ngày, cuối cùng quyết định tốt nhất là im lặng, giống như đứa nhỏ làm sai cúi đầu nhận tội.

Hai tay quấn quýt vặn chân váy, lúc này trong lòng cậu rất không yên tĩnh.Cậu rõ ràng không muốn làm Junhyung tức giận, nhưng mà cậu thoạt nhìn,vẻ mặt hung dữ của hắn thực dọa người.

Cậu thật đần, vừa rồi không khí rõ ràng tốt lắm, Junhyung cũng thực chiếu cố cậu, thậm chí ngay cả đồ ăn của Yong lão gia cũng tặng cho cậu ăn, nhưng mà cậu thật sự không biết, chính mình rốt cuộc làm sao sai chỗ nào lại lập tức làm cho Junhyung phát hỏa lớn như vậy.

Junhyung đứng ở đối diện, cách Yoseob khoảng hai bước, gương mặt đen dọa người, thật ra hắn cũng không biết mình đang tức giận cái gì, chỉ là thấy vật nhỏ kia sợ hắn, xin lỗi hắn, hắn liền tức giận!

Junhyung thở dài đưa ra lên xoa xoa trán, tận lực đem chỗ lông mi tụ một chỗ giãn ra, đối với Yoseob đang ngồi đằng kia thận trọng nói:

“Hơi trễ, ngủ đi.”

“Hử?” Yoseob ngẩng đầu, có chút kinh hãi nhìn Junhyung:

“Đại thiếu gia đêm nay ngủ ở nơi này à?”

Yoseob không để ý đem suy nghĩ trong lòng nói ra, ý thức được chính mình không đúng, vội vàng đưa tay che miệng lại, chột dạ nhìn Junhyung.

Khó khăn lắm một làm lông mày tụ cùng một chỗ giản ra, vừa nghe đến câu hỏi của Yoseob, hỏa lập tức ập đến, hắn nhanh chóng tiến đến nắm chặt cánh tay Yoseob, đưa tay kéo người cậu đứng đối diện với chính mình, ngữ khí dọa người hỏi:

“Ý của cậu là, tôi không nên quay về ngủ trong phòng mình?”

“Không đúng không đúng, đại thiếu gia, tôi không phải có ý này……” Yoseob liên tục xua tay,tuy rằng cậu biết người ở bên ngoài nói một đôi vợ chồng chính là ngủ chung phòng , nhưng mà hai người bọn họ là…..

“Nếu không phải ý này, chúng ta liền đi ngủ.” Nói xong Junhyung kéo Yoseob đi về phía giường ngủ.

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, anh ngủ giường…… Tôi, tôi ngồi ở ghế sofa ngủ một đêm cũng được……” Yoseobh vừa nghe Junhyung muốn ngủ cùng giường với mình, bật người hoảng hốt lên, giãy dụa , muốn chạy trốn khỏi trói buộc.

“Sofa?” Junhyung dừng lại động tác,nheo mắt nhìn Yoseob, bỗng nhiên nhướng mày, khóe miệng vẽ ra độ cong:

“Chẳng lẽ  mỗi ngày cậu đều muốn ngủ như vậy sao?”

“Cái gì?” Yoseob nghe nói như thế cũng ngừng giãy dụa:

“Mỗi ngày ngủ……” Muốn chết a,sau này mỗi ngày Junhyung đều trở về phòng này ngủ sao?

Nhìn vẻ mặt Yoseob hoảng sợ, Junhyung ngược lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, mỉm cười đưa bàn tay to giam nắm lấy khủy tay Yoseob, sau đó túm cậu nhét lên giường.

Đứng ở bên giường nhìn  Yoseob bị hắn nhét trên giường  lạnh lùng nói:

“Nhăn nhó cái gì, cậu cũng không phải đàn bà con gái gì!” Nhếnh mép cười

Longfic [Junseob ver] Vợ tôi là nam nhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ