Chương 17+18

367 25 0
                                    

Chương 17

"Lại có thể tiếp được một kích của ta, xem ra cũng có chút bản lĩnh," Quỷ Điệp lạnh lùng nói "thế nhưng lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy. Thiên Thu Tuyết, không muốn chết thì tránh ra một bên."

"Đừng ── " Tuyết Sinh thấy xung quanh thân thể Quỷ Điệp bắt đầu ngưng tụ một mảnh hắc khí, hơn nữa thấp thoáng còn có luồng điện bạch lam chuyển động, hiển nhiên là đang chuẩn bị cho một đợt công kích tiếp theo, nhưng vô luận là Thiên Hồng hay chính bản thân cậu cũng vô pháp thừa nhận 1 lần đánh nữa. Nghĩ đến cái loại đau đớn do bị phong thích đâm xuyên thân thể vừa rồi, Tuyết Sinh sợ đến phát run, nhưng vẫn quật cường mở ra hai tay chắn phía trước mặt Thiên Hồng, bình thường đều là Thiên Hồng bảo hộ cậu, bây giờ đến phiên cậu bảo hộ Thiên Hồng.

"Nếu ngươi làm tổn thương hắn, ta, ta sẽ tự sát!" Tuyết Sinh dưới tình thế cấp bách hô lên lời uy hiếp duy nhất có thể nghĩ ra, bởi vì Quỷ Điệp từng nói qua máu cùa cậu ăn thật ngon, hi vọng hắn có thể vì vậy mà cân nhắc một chút.

"Ngươi đang uy hiếp ta?" trong con ngươi tử hắc sắc sâu thẳm của Quỷ Điệp loá ra quang mang hứng thú.

555, đại nhân ngươi lầm rồi, ta sao dám a? Tuyết Sinh tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng miệng lại không khống chế được nói: "Đúng! Nếu ngươi không buông tha cho hắn ta sẽ tự sát, cho ngươi cái gì cũng không ăn được!" Ô a a, ánh mắt Quỷ Điệp ngày càng lạnh, cứu mạng a ──"Hừ, có ý tứ" mặc dù Quỷ Điệp đang cười nhưng trong ánh mắt một chút ý cười cũng không có, hắc khí quanh người càng trở nên nồng đậm, cho thấy cơn giận lúc này của hắn, "Ngươi là đồ ăn ta chọn. Muốn chết? Còn phải hỏi qua ta có đáp ứng hay không!"

Vừa dứt lời, ống tay áo Quỷ Điệp vung lên, một đạo khí nhận hắc sắc vô thanh vô tức hướng về phía hai người bay đến...

Vào lúc Tuyết Sinh nhắm mắt chờ chết, Thiên Hồng đang bị trọng thương ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đã ra sức đem Tuyết Sinh đẩy qua bên cạnh.

Một tiếng nổ trầm muộn vang lên, chờ đến khi Tuyết Sinh mở mắt ra, đã thấy Thiên Hồng sắc mặt trắng bệch, lảo đảo hai bước, suy sụp té xuống mặt đất, vết thương thật lớn từ vai trái kéo dài tới bụng cơ hồ đem nửa người trên của hắn chém thành hai nửa, xương cốt trắng bệch từ thịt đỏ hiện ra, hình thành thảm cảnh nhìn mà đau lòng.

"Không ──"

Tuyết Sinh thống khổ gào khóc, bỏ công cố gắng dùng tay đè chặt vết thương đang chảy máu ào ào, thế nhưng rất nhiều máu vẫn nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất dưới thân Thiên Hồng. Vết thương trí mạng này, trị liệu thuật đã hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, tử vong, chỉ là vấn đề thời gian.

Mặc dù chỉ có 10% cảm giác đau, nhưng cơn đau đớn mãnh liệt vẫn khiến trước mắt Thiên Hồng từ từ biến thành màu đen, hắn không ngừng nháy mắt, nỗ lực để mình thấy rõ mặt Tuyết Sinh, dùng giọng nói yếu ớt an ủi "Đừng khóc... đừng khóc... ta không sao, chỉ là... có một chút đau thôi..."

"Ngươi đừng chết! Đừng chết!"

Tuyết Sinh liều mạng lắc đầu nhắc nhở chính mình, đây chỉ là trò chơi, nhưng vẫn vô pháp ức chế nỗi bi thương và nước mắt cuộn trào mãnh liệt. Cậu chưa bao giờ thống hận sự vô năng của mình như lúc này.

Võng du chi phi thường đạo (Quyển 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ