Trong viện, Mộc Ngân dẫn mấy người hạ nhân mang cái rương ly khai, Mạc Sầu theo sau một tấc cũng không rời, tiểu thư giao cho nhiệm vụ, nàng đương nhiên việc nghĩa không thể chối từ phải hoàn thành tốt...
Đêm đã khuya, sương sớm đánh vào trên sợi tóc, nhẹ nhàng ẩm ướt, mang theo hơi thở mát mẻ.
Mộc Thanh Dao bình tĩnh đứng ở ngoài hành lang trên thềm đá, nhìn vầng trăng rằm trên đỉnh đầu, tình cảnh này, thật sự nên hát vang một khúc Thiên Thượng Nhân Gian, nghĩ đến đây, trong lồng ngực liền tràn ra sự hăng hái, hắng giọng một cái liền hát.
"Diêu nổi lên ô oành thuyền, xuôi dòng lại thuận gió, ngươi mười tám tuổi trên mặt, tượng ánh nhật hoa sen khác hồng, xuyên qua tảng đá hạng, điểm nổi lên hồng đăng lung, ngươi mười tám năm chờ đợi, là hồn nhiên dáng tươi cười..." (TT : ta lười giữ nguyên lời hát ko edit ^.^)
Vắng vẻ trống trải trong bóng đêm, tiếng ca trong veo giống như khe núi suối nhỏ, nhẹ nhàng chảy qua, lại tựa như chim sơn ca cất lên tiếng hót, tuy không có tiếng nhạc, chỉ là giọng ca đơn thuần, nhưng mang theo âm điệu thu hút lòng người, giọng hát dằng dặt vang lên như mũi nhọn ẩn mình trong đêm tối, làm cho người ta nghe đến say mê.
Mai Tâm cùng Lục nhi mấy người nha đầu các nàng, bị thanh âm êm tai của tiếng ca hấp dẫn nên đi ra ngoài, đứng lặng ở dưới hành lang, nghe đến quên mình, chìm đắm trong điều tốt đẹp ẩn trong tiếng ca, kỳ lạ nhất chính là tiểu thư hát bài hát này, các nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, âm điệu thật kỳ quái, không chỉ tiểu thư giọng hát đẹp, ngay cả ca từ cũng mang theo một cỗ hương vị ngọt ngào thuần rượu, nghe nàng ca, thật giống như nghe thấy mùi rượu vị nồng đậm.
Khúc ca kết thúc, Mộc Thanh Dao thở ra một hơi mạnh, thật là thoải mái a, đây là bài hát nàng thích nhất, trước đây lúc không có chuyện gì làm liền hát nó xem như luyện tập, cuối cùng lại làm cho nàng luyện được hay đến như vậy, chính là lúc hát bài hát này, cảm giác như có một cỗ hàm súc đặc biệt, giống như mang theo hơi rượu thơm ngát...
Ba, ba, phía sau có tiếng người vỗ tay, Mộc Thanh Dao cười quay đầu, không cần nghĩ cũng biết là mấy người tiểu nha đầu bị nàng kinh động, chỉ thấy Liên nhi hưng phấn chạy tới, lôi kéo tay Mộc Thanh Dao.
"Tiểu thư, ngươi hát bài ca gì vậy, thật là dễ nghe? Nô tỳ cho tới bây giờ cũng không có nghe tiểu thư hát quá đâu?"
Mộc Thanh Dao mím môi cười, ánh mắt giảo hoạt, vươn tay bóp gương mặt Liên nhi một chút: "Tiểu thư thuận miệng hát, ngươi thế nào nghe qua đâu?"
Nàng đương nhiên sẽ không cùng tiểu nha đầu này nói nguồn gốc của bài hát, nói là bài ca hiện đại à, chỉ sợ có nói các nàng cũng không tin.
"Oa, tiểu thư càng ngày càng lợi hại, thuận miệng biên ca lại êm tai như thế " Lục nhi vẻ mặt sùng bái nhìn Mộc Thanh Dao làm gương mặt cũng nóng lên, may là trời tối, thấy không rõ sắc mặt, nếu không mặt của nàng lúc này nhất định rất hồng, kỳ thực nàng cũng không phải có ý định lừa tiểu nha đầu này.
"Đi trở về thôi."
Mộc Thanh Dao quay đầu, vượt lên đầu thềm đá, chuẩn bị trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, bỗng nhiên ánh trăng tối sầm lại, có một cái bóng từ trên đầu của nàng bay qua, nàng lập tức cảnh giới ngẩng đầu, quanh thân cái bắn ra hàn khí lạnh mỏng, lãnh nhìn chằm chằm giữa không trung, trầm giọng mở miệng: "Ai? Nếu tới, sao còn không hiện thân?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên giới hoàng hậu
Historical FictionHoàng thượng, hưu! Phủ thừa tướng tam tiểu thư, Mộc Thanh Dao bị Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu một quyền đánh chết, nhưng lại nghênh đón một nữ nhân hoàn toàn mới , hào quang bắn ra bốn phía, mị lực kinh người. Mộc Thanh Dao , mặc dù ngươi là hoàng...