Tôi quen một cô gái, xinh xắn, rất trong sáng, không hề vướng chút bụi trần. Thoạt nhìn, sẽ chẳng ai không nghĩ em là một cô bé hồn nhiên, vô ưu vô lo. Thế nhưng, không ai biết em sợ bóng tối.
Em là một cô bé nhí nhảnh, nhà em ngay cạnh tiệm hoa của tôi. Em thường hay sang tiệm tôi, chúng tôi thân nhau cũng từ đó. Lúc nhỏ, bố mẹ em hay cãi nhau, thường bỏ em trong căn phòng tối, họ không cho em tình thương, đơn giản vì...em được sinh ra nhưng không được chào đón. Đó cũng là lí do em sợ bóng tối. Em từng nói: "Nếu một ngày em không thấy ánh sáng, em thà chết còn hơn."
Em kể cho tôi nghe mọi điều về chính em, tất cả, kể cả hắn.
Hôm ấy, trời mưa nhỏ, như thường ngày, em đi học về và sang tiệm hoa của tôi, bắt đầu kể cho tôi những chuyện trong ngày của em. Những câu chuyện em kể đều là những thứ thường ngày, thế nhưng tôi phát hiện ra, trong câu chuyện của em hôm nay có sự xuất hiện của một chàng trai.
Những ngày tiếp theo, chàng trai kia càng ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn trong lời em kể.
Cứ thế, hắn đi vào cuộc sống của em, một cách nhẹ nhàng, nhưng lại thật vững vàng.
Cho đến một ngày, em nói với tôi:"Hình như em thích anh ấy rồi chị ạ, đàn anh mà em hay kể ấy chị. À không, chắc em yêu anh ấy rồi chị ơi...". Tôi không có quyền xen vào quyết định của em, bởi vì cuộc đời em, phải nên do chính em tự quyết định. Thế nhưng, tại sao trong tim tôi lại lo lắng, nó muốn tôi khuyên can em đừng sa vào tình yêu kia...một dự cảm chẳng lành.
Rồi một ngày, em chạy đến bên tôi, ánh mắt em tràn đầy ngọt ngào. Hắn-người mà em thầm thích bấy lâu đã chấp nhận lời tỏ tình của em. Có lẽ cô em gái nhỏ của tôi đang hạnh phúc bên người con trai em yêu; có lẽ linh cảm của tôi đã sai.
Nhìn em hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy vui lây. Có lẽ, hắn sẽ là người bù đắp cho em tình yêu thương. Có lẽ, hắn có thể giúp em thoát khỏi vỏ bọc mạnh mẽ, khiến cho nụ cười của em không còn chút cô đơn... Tôi biết, mình không cần thiết phải nói lời cảm ơn hắn, và cả em cũng không cần thiết phải nói lời cảm ơn bất cứ ai, bởi vì hạnh phúc là thứ em xứng đáng có được, sau bao đắng cay của tuổi thơ, sau bao nỗ lực cố gắng của em.
Nhưng một ngày kia, tôi thấy em khóc. Người làm em khóc, không ai chính là hắn.
"Chị ơi...tại sao anh ấy lừa em? Tại sao? Tại sao người bị tổn thương luôn là em? Tại sao? Có phải em đáng ghét lắm không chị?"-Em nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Giọng nói với những lời vô tư ngày nào, giờ chỉ còn là những câu hỏi "Tại sao?". Đúng vậy, chính tôi cũng muốn biết tại sao hắn lại đối xử với em như vậy, tại sao giẫm đạp lên tình cảm của em, tại sao hắn coi em là con rối để đùa cợt? Thì ra linh cảm của tôi không sai, sai lầm chính là tôi đã không dám nói ra linh cảm ấy.
----------------------------------------------
Nhiều ngày liền, em tự nhốt mình trong căn phòng tối thưở nhỏ-căn phòng đã ám ảnh em đến tận bây giờ.
Cô bé của tôi, cô bé với nỗi sợ bóng tối đến xương tủy, chỉ vì hắn mà tình nguyện nhốt mình trong bóng tối. Em thà chìm trong sợ hãi, còn hơn đối diện với sự thực.
Cho đến khi cô giúp việc nhà em phát hiện em với thân thể nóng rực và gọi xe cấp cứu, cũng chính là lúc em rời khỏi căn phòng đó.
Bệnh viện trả em về, cùng với chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối. Trên môi em lại lần nữa nở nụ cười với tôi-"Chị, em không thích thế giới này, nó có bóng tối...và anh. Em xin lỗi".
Thế giới này, có phải quá bất công với em không? Bất kì ai cũng đều có hạnh phúc, nhưng vì sao hai từ "hạnh phúc" lại không đến gần em, dù chỉ một lần?
Vài ngày sau, em quyết định về quê ngoại, về với bà ngoại em, cùng với gian nhà nhỏ nhưng thanh bình.
Ba tháng sau, tôi nhận được thư của em, lá thư với nét chữ nắn nót, có đôi chỗ mực bị nhòe, có lẽ khi viết bức thư, em đã khóc.
"Chị, người em nuối tiếc nhất.
Chị còn nhớ em không? Có lẽ chị quên em rồi nhỉ, nhưng em không chịu đâu, nên em sẽ nhắc chị nhớ nha.
Em là con bé nhà ngay cạnh tiệm hoa của chị, thường đến tiệm chị chơi này. Chị nhớ ra em chưa?
Ừm... Chắc khi chị đọc lá thư này, em đã không còn rồi chị ạ. Sẽ không còn cô bé nhõng nhẽo của chị, em cũng không được thấy chị nữa, buồn quá chị ạ.
.......Ừm...sao nhỉ?
Thật ra lúc trước có một điều em giấu chị...về anh ấy... Em không định nói ra, nhưng em không muốn giấu chị bất cứ điều gì nữa. Em biết, anh ấy không yêu em ngay từ đầu, nhưng tại em cố chấp quá, nên người bị tổn thương lại chính là em. Chị đừng trách anh ấy, lỗi là do em hết.Thật ra những cuộc hẹn hò lãng mạn kia đều do em tưởng tượng ra...không có thật. Em có ngốc không chị? Đáng lẽ sẽ không đau, nhưng em lại làm mọi chuyện rắc rối và khiến bản thân tổn thương.
Mà thôi chị đừng nghĩ tới những lời nói dối của em. Chúng nó khiến em ngại.
Em không thích bóng tối, và từ giờ em cũng sẽ không thích anh ấy, bởi vì em sắp đến một thế giới rất đẹp, chỉ toàn ánh sáng, và tất nhiên cũng không có anh.
...Cũng đến lúc em nên đi rồi chị ạ, chị nhớ đừng quên em, em không thích bị lãng quên.
Cô bé của chị,
Minh Anh."
Có lẽ cuộc đời cần có những điểm dừng nhất định, và con người cần biết mình nên dừng ở đâu. Đừng bao giờ ngốc nghếch, tự tổn thương mình, điều đó sẽ khiến chính bản thân mình nuối tiếc, cả quá khứ và tương lai.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản văn
NouvellesMột số đoản văn do tớ viết, có thể HE hoặc SE Mong mọi người không đem tác phẩm của tớ đi nơi khác mà không hỏi ý tớ, khi sử dụng phải nêu rõ mục đích và nơi mà đoản của tớ xuất hiện để tớ kiểm soát dễ dàng. Đồng thời, khi mang đi phải ghi rõ nguồn...