Hàn Mặc Tuyết đang định làm chuyện xấu mà bị người ta phát hiện, liền thấy bản thân mình thật lố bịch.
Liền một mạch đút tay vào túi quần xoay người cười gượng " Ha ha, bình thường thôi"
Ánh đèn vàng nhạt hắt lên gương mặt cô, đôi mắt tinh ranh đảo về phía trước. Rất rõ ràng cô đang có ý định bỏ trốn.
" Bức tranh này rất đặc biệt, cô không hiếu kì tại sao nó được treo ở nơi ít người qua lại như vậy sao" Người đàn ông nhận ra sự do dự của cô qua bước đi khựng lại.
Hàn Mặc Tuyết xưa nay rất hiếu kì, chẳng quan tâm thể diện mà quay phắt lại "Tại sao như vậy"
Cô đang rảnh, thôi thì ban phát một chút sự chú ý cho cậu ta.
" Người vẽ bức tranh này là một họa sĩ người Nga rất có tài, nhưng chưa được mọi người công nhận. Ông luôn muốn có một kiệt tác trong đời nhưng vì mưu sinh kiếm tiền, ông như nhiều họa sĩ đương thời không thể vì đam mê quên tất cả. Vợ ông vì hoàn cảnh khốn khó mà bỏ đi" "Quá tuyệt vọng , ba ngày sau hàng xóm xung quanh vẫn không thấy ông ra khỏi nhà. Vào một buổi sáng một người hàng xóm bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười rất lớn trong nhà của ông. Vì lo lắng nên người nọ đã phá cửa vào và thật không may, ông họa sĩ nằm trên vũng máu bên cạnh bức tranh vẽ hoa mẫu đơn.."
" Thật tội nghiệp cho những con người như vậy, đằng sau bức tranh vẽ rực rỡ giữa nắng mai lại là một tâm hồn đang khô kiệt. Quá thảm thương"
Không nghe thấy cô nói gì đoán chừng đã bị dọa sợ, cậu ta thấy vậy cũng lên tiếng an ủi, tự nhiên lại thấy có lỗi , nhún nhún vai" Thật ra tôi chỉ nói đùa thôi"
Xoay người lại thì không biết cô nhóc kia đã biến đi đâu mất, không một bóng người. Cười khẽ đúng là thú vị.
Hàn Mặc Tuyết thầm oán mình ngu ngốc và nhiều chuyện, bức tranh đáng sợ như vậy thảo nào không được treo ở nơi sáng sủa.
Vẽ bằng máu, ôi họa sĩ người Nga kia cũng đủ biến thái đi, mà trông cái mặt cậu con trai vửa nãy cũng chẳng tốt lành gì.
Trên người chỉ ngửi thấy mùi nguy hiểm, tự nhiên kể chuyện cho cô nghe, chắc chắn không phải người tốt gì rồi.
Mải chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm, Hàn Mặc Tuyết cũng không để ý phía trước có người " A.."
Lời xin lỗi vừa đến cửa miệng, cô lại nghe thấy tiếng của Quan Lộ " Ồ, Hàn Mặc Tuyết đây mà..."
Hàn Mặc Tuyết ngước nhìn Quan Lộ ánh mắt đầy thiện ý nói xin lỗi. Cô không muốn rước thêm phiền phức, còn không biết Tiểu Hạ biến đi đâu rồi nữa.
Một mạch liền quay lưng bỏ đi, còn nhớ hồi ở Học viện Mỹ thuật mỗi lần cùng Quan Lộ tranh cãi là tốn rất nhiều thời gian. Cô không muốn mất thời gian vì chuyện vô bổ.
Quan Lộ thấy vậy ánh mắt tràn đầy tức giận, cô ta không cho phép người khác bỏ lơ mình như vậy, liền cười khinh bỉ " Nói đi là đi à, anh trai luôn bao bọc đâu rồi, sợ chạy rồi à"
BẠN ĐANG ĐỌC
Sắc lang đại boss: Ông xã cứu mạng
RomanceTác giả: Dĩ Cách " Thân là một bác sĩ, làm sao tôi có thể không xả thân cứu người cho được?" Cứu người? Thật không hổ danh " lương y như từ mẫu". Đâu ai biết rằng Dương An - nam thần lạnh lùng trong giới y học- lại có bộ mặt của hoa hoa công tử khi...