1
Tù túng
Chàng trai với cây sáo trúc- Tự do... cảm giác đó là như thế nào nhỉ?
Cất giọng khe khẽ, Sakura tự hỏi chính bản thân mình. Từng ánh đèn đường mờ ảo hiện lên trước mắt cô, khiến cô phải tập trung đến dòng người đang đi bên dưới. Kể cả khi mặt trời đã xuống núi, Đế đô Tokyo vẫn thật nhộn nhịp, nhất là ở khu phố quý tộc.
Thở dài một tiếng đầy chán chường, Sakura tựa đầu bên khung cửa sổ, đôi mắt liếc qua một lượt mọi thứ xung quanh mình. Tất cả những gì cô thấy cũng chỉ là bốn bức tường hiu quạnh và một cánh cửa bị đóng kín. Căn phòng nhỏ nằm trên gác xép của một căn biệt thự kiểu Âu lộng lẫy nơi con phố quý tộc. Bên trong đó chỉ có một chiếc giường nhỏ, một tủ đồ cùng vài vật dụng khác. Và trong căn phòng đó có cô. Cô đang ở trong một căn phòng bị khoá kín không lối thoát.
Tại sao cô lại phải ở trong một căn phòng như vậy? Sakura cười buồn nhớ lại quá khứ, cái khi mà cô vẫn còn được tự do chạy nhảy ở nơi phố phường nhộn nhịp kia thay vì ngồi đây. Ký ức ùa về trong cô như một thước phim quay chậm. Vui mà cũng thật buồn.
Cô được sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp quý tộc - gia đình Tử Tước Kinomoto. Từ nhỏ, cô đã luôn được mọi người xung quanh quý mến, cha mẹ che chở. Là một tiểu thư quyền quý nhưng cuộc sống của cô không hề bị trói buộc bởi quá nhiều những quy tắc lễ nghi. Cô tự do làm điều mình muốn, tự do như những cánh chim chao liệng trên bầu trời.
Nhưng đến năm cô lên bảy, mẹ cô - phu nhân Nadeshiko vì lâm bệnh nặng mà qua đời khiến cả gia tộc phải tiếc thương. Nỗi buồn mất mẹ chưa kịp nguôi ngoai thì đã lại bị một điều khác làm cho tăng lên thêm bội phần. Cha cô - Fujitaka là gia trưởng của dòng họ. Mà người đứng đầu thì luôn phải có vợ, quy định của dòng họ là thế. Là một người có trách nhiệm với dòng họ và cũng muốn con gái không bị thiệt thòi so với những đứa trẻ đồng trang lứa, ông quyết định đi bước nữa. Người mà ông chọn không phải là một người xa lạ với Sakura. Người đó là Amamiya Sonomi - em họ của mẹ cô. Cô rất quý dì Sonomi, dì cũng tốt với cô không kém phần. Cô nghĩ có lẽ cô vẫn sẽ được hạnh phúc khi sống với dì. Vì giống như cô, dì rất quý mẹ cô. Ý nghĩ đó của Sakura đã đúng. Dì yêu thương chăm sóc cô như con đẻ, thay phần Nadeshiko quan tâm đến cô và không hề phàn nàn gì về việc cô chưa từng gọi dì bằng một tiếng "mẹ".
Nhưng cuộc đời thực sự rất trớ trêu! Sakura cứ ngỡ mình đã vượt qua được quãng thời gian khó khăn nhất của đời mình thì tin dữ lại ập tới. Người cha yêu quý của cô mất trong một vụ tai nạn xe lửa. Tiếp đó lại là tin người chú của cô sẽ lấy dì Sonomi và thay cha cô tiếp quản mọi việc. Vì một lý do nào đó, chú cô rất ghét cô, luôn luôn muốn cô phải bị đuổi khỏi nhà. Dì Sonomi đã phải vất vả van xin mãi chú cô mới chấp nhận cho cô ở lại nhưng với điều kiện cô không được phép bước ra khỏi phòng mình. Thương dì, cô đành chịu cảnh "tù túng" thay vì rời bỏ căn nhà và làm dì lo lắng.
Kể từ đó cuộc sống của cô chỉ khép kín trong bốn bức tường phòng chật hẹp. Mọi sinh hoạt khác đều có người hầu theo dõi và giám sát. Suốt một thời gian dài như vậy, cô dần quên mất cái "hương vị" của sự tự do. Cha mất khi cô tròn mười tuổi và đến nay cô đã mười tám rồi. Tám năm trời chỉ quanh quẩn ở nơi gác mái, quên mất thế nào là tự do cũng không phải là lạ. Nhiều khi ngắm những cánh chim đang bay về phía chân trời qua khung cửa sổ nhỏ, cô thầm ghen tỵ với những chú chim nhỏ đó. Chúng có tự do, còn cô thì không. Nhiều khi cô muốn khóc thật to, khóc cho thoả lòng mình nhưng lại không thể. Mọi thứ cứ ứ đọng lại trong lòng, cảm giác thật nặng nhọc và khó chịu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện ngắn: Vì tinh tú (Sakura & Syaoran)
Fiksi Penggemar"Khi đã trở nên bất lực và mất phương hướng... Hãy cầu xin sự giúp đỡ từ những vì tinh tú... Những vì sao sẽ không bao giờ bỏ rơi những con người bất hạnh. "