Cuối cùng,TaeHyung cũng không có để ý tới Triệu Mĩ Na, đối với nước mắt của cô làm như không thấy, xoay người đi đến bên Nayeon: "Chúng ta đi ăn cơm Tây đi?"
Naeyon đắc ý nhìn thoáng qua Triệu Mĩ Na, Triệu Mĩ Na ngấn lệ nhìn cô, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý. Cô không khỏi run run, nói với TaeHyung: "Em phải về đổi quần áo mới được."
Bình thường đến nhà hàng Tây đều phải cần mặc lịch sự đi vào, một thân quần áo bọn họ như thế này khẳng định là không được
"Còn cần quay về sao? Cùng đi cửa hàng thời trang đi! Anh cũng muốn đổi quần áo." TaeHyung ôm thắt lưng của nàng rời đi.
Đến cửa hàng thời trang, TaeHyung hai ba lần liền chọn xong một bộ quần áo để thay, Nayeon thì ở một bên tỉ mỉ chọn lựa.
TaeHyung cũng không gấp, an vị ở một bên chờ cô, lấy di động ra gọi JooHyun. Nayeon nghĩ hắn công sự bận rộn, vẫn ngọt ngào nhìn lén hắn, hoàn toàn không thể tưởng được, đầu dây bên kia chính là người em cô cực kỳ hận.
JooHyun đang đi chợ mua đồ ăn cùng Lee Sooah. Vốn, Lee Sooah mới ra viện, cô không muốn Lee Sooah mệt như vậy, đều nói hết thảy có cô làm cho. Nhưng Lee Sooah đã lâu đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, không gặp người ngoài, tuyệt không muốn đợi ở nhà, JooHyun đành phải đi cùng bà.
Các cô một mực mua đồ ăn ở chợ này, cho nên người bán đồ ăn đều nhận thức.
"Í! Đây không phải chị Lee sao? Đã lâu không gặp chị, chị đã đi đâu vậy?" Người bán cá hỏi.
JooHyun cười nói: "Mẹ con bị điều đi tỉnh công tác một trận, vừa trở về." Cô không nói qua với người ngoài chuyện Lee Sooah sinh bệnh, hiện tại đã tốt rồi, lại càng không nói.
"Trước đây không phải tăng lương sao?" Người bán hàng rong nói.
Lee Sooah nói: "Lại tăng cũng chỉ có như vậy, còn không thể chiếu cố JooHyun, cả ngày phải lo lắng đề phòng."
"Đúng đó đúng đó. . . . . ." Người bán hàng rong lập tức như tìm được tri âm, "Con càng lớn càng tốn nhiều tiền, đặc biệt tại cái tuổi này, lại đặc biệt con gái. Phải đề phòng một chút, cũng không đùa giỡn được."
JooHyun nghe xong, đột nhiên chán ghét người đó, giống như người đó chỉ vào mũi nói mình vậy.
Lee Sooah cũng không thích, biết người đó có ý gì. Con gái mình không bị kiềm chế, sợ là vị thành niên mang thai chạy về nhà, thậm chí mỗi ngày đổi bạn trai, chuyện này nghe không phải một hai lần. Nhưng JooHyun của bà, sao có thể không hiểu chuyện như vậy?
Lee Sooah cười cười: "JooHyun còn nhỏ, tôi không lo lắng lắm."
Người bán hàng cười nói: "Vậy cũng được! Bà không ở nhà, JooHyun thường xuyên một người đến mua đồ ăn, nhưng tiết kiệm , chỉ mua rau không mua thịt, chỉ mua đồ rẻ không mua đồ đắt tiền, nhỏ như vậy quản gia được như vậy cũng không nhiều lắm."
Mới vừa nói xong, điện thoại trong bao tay JooHyun vang lên. Cô chấn động, dãy số này chỉ có TaeHyung biết, sau lại bị Krystal biết, trừ bỏ bọn họ, không ai sẽ gọi tới. Cô cố gắng trấn định, lấy điện thoại di động ra.
Người bán hàng vừa thấy, mắt choáng váng. Người này thực tiết kiệm, cô gái quản gia tốt. . . . . . Cư nhiên có cái máy rất đẹp này! Thời đại công nghệ đang phát triển, có di động không có nghĩa là người có tiền, hai ba trăm ngàn cũng có thể mua một cái. Nhưng cái này của JooHyun, nhìn như vậy, ít nhất phải hai ba nghìn đi? Hắn nhìn liếc mắt Lee Sooah một cái, cảm thấy mình vừa nói người nhà tiết kiệm, lời nói quản gia tốt đều là chê cười.
Lee Sooah nói: "Ba nó mua cho nó." Sau đó thanh toán tiền, cầm cá mang đi rồi.
Người bán hàng nghi hoặc, nguyên lai cô không phải nữ nhân đã ly hôn hay góa phụ a. . . . . . Vương ca bán thịt cách vách thầm mến cô ta đã lâu , xem ra nhất định thất tình rồi. . . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
(Chuyển Ver) {VRene} Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
FanfictionTác giả: Họa Thủy V=Kim Tae Hyung Irene=Bae Joo Hyun Đây là bản chuyển ver nên mong mấy bạn ko mang đi đâu nhé!