Chương 6

161 16 0
                                    

Vương Nguyên rời khỏi biệt thự của Thiên Ân trong buổi tối hôm đó, cậu không thể một giây một phút nào để anh cứ lo nghĩ cho cậu như vậy. Anh là người anh trai, người có ơn đối với cậu, còn cậu thì sao...cậu đang giấu giếm anh mọi chuyện, khiến anh hao tâm tổn sức như vậy. Là do cha cậu có ơn với anh, nhưng ân tình đó anh đã phải trả cho cậu là quá đắt. Vương Nguyên dù biết Thiên Ân sẽ không vui, sẽ không hài lòng nhưng quyết tâm không muốn anh dính tới chuyện nguy hiểm này.

- Dù em ở đâu, em mãi mãi xem anh là người anh trai em tôn trọng và yêu quý nhất. - Vương Nguyên kéo vali xuống, nhìn thấy Thiên Ân đang đứng tựa cửa với dáng vẻ cô đơn, đôi mắt nhắm nghiền lại như đang suy tư điều gì đó.

- Vương Nguyên, dù em có đi đâu...khi gặp khó khăn hãy tìm đến anh. - Thiên Ân mở đôi mắt thâm trầm đen láy nhưng vô hồn.

- Cảm ơn anh. - Vương Nguyên không muốn kéo dài thêm một giây phút nào nữa. - Em đi đây.

- Anh đưa em đi. - Thiên Ân khẽ nói.

Vương Nguyên lắc đầu:" Không, em muốn tự mình đi."

- Anh Thiên Ân, anh hãy sống thật hạnh phúc và đừng lo nghĩ đến điều gì nữa. Em sẽ tự mình tìm ra và biết chết kẻ nào đã khiến em trở thành một cô nhi. - Vương Nguyên tay nắm chắt chiếc vali màu đen, thâm tâm tự nói với mình, thù hận hằn trên đôi mắt.

Thiên Ân từ bên trong nhìn Vương Nguyên bước lên chiếc taxi, điện thoại anh reo kên.

- Đại ca, anh để cậu ấy rời đi sao?

- Âm thầm đi theo cậu ấy. - Thiên Ân đáp sau đó cúp máy.

Trong phòng làm việc, người đang ông cầm trên tay ly rượu lắc lư ngắm nhìn, miệng khẽ cười:" Vương Tuấn Khải, cậu lại dám đưa ác quỷ về nhà sao?".

*************************

- King kong. - Tiếng chuông cửa biệt thự Vương gia vang lên, ngoài trời mưa như trút nước, toàn thân Vương Nguyên ướt như chuột lột.

Tuấn Anh nhìn qua camera liền bấm nút mở cửa cho cậu.

- Có chuyện gì vậy? - Tuấn Anh nhìn Vương Nguyên đang run rẫy.

- Tôi....tôi muốn nhận nơi ở...ngay lập tức. - Vương Nguyên nói với giọng run run.

Tuấn Anh hơi bất ngờ đôi chút rồi khẽ gật đầu.

- Vào bên trong dùng chút trà nóng trước. - Tuấn Anh nói xong mời cậu vào bên trong.

Trong phòng khách, Vương Nguyên đã thay đổi trang phục khác, bên trong ấm cúng hơn cái khí trời ngày lạnh của những ngày mưa. Cậu ghét mưa, ướt át và quá ủy mị.

- Nơi chúng tôi dành cho cậu, hiện tại vẫn đang dọn dẹp lại nên có lẽ không thể giao cho cậu ngay lập tức được. - Tuấn Anh ngồi đói diện với cậu mà nói. - Nhưng nếu cậu không còn nơi nào để qua đêm, tôi sẽ cho người dọn cho cậu một phòng ở nơi này.

- Xin lỗi vì sự đường đột của tôi, nhưng nếu bên anh chưa chuẩn bị xong tôi xin phép cáo từ. - Vương Nguyên đứng lên.- Xàm ơn vì đac mời tôi ở lại, nhưng cho phép tôi xin từ chối.

- Bên ngoài còn đang mưa rất lớn, nếu cậu e ngại nơi này thì hãy đến đây. - Tuấn Anh đưa một tấm danh thiếp của mình và một danh thiếp có địa chỉ của một khách sạn.- Cậu mang tấm danh thiếp của tôi đến địa chỉ này, dịch vụ nơi này rất tốt.

- Cảm one anh, gặp anh hai lần nhưng chưa biết tên anh? - Vương Nguyên hỏi.

- Tôi là Tuấn Anh, tôi là trợ lý của Vương tổng.

- Nhắc đến Vương tổng mới nhớ, vì sao tôi đến đây từ trưa và hiện tại cũng không nhìn thấy ông ấy. - Vương Nguyên cảm thấy kì lạ.

- Vương tổng đang ở nước ngoài, cậu có việc gì muốn thương lượng sao, cậu có thể nói với tôi.

- Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi. Có lẽ trời đã tạnh mưa rồi, cáo từ. - Vương Nguyên gật đầu chào.

Tuấn Anh tiễn Vương Nguyên ra ngoài, bên ngoài đã có một chiếc xe màu trắng đậu sẵn trước cổng.

- Tài xế sẽ đưa cậu đến khách sạn, chúng tôi muốn cậu phải đảm bảo về sức khỏe để dạy thiếu gia tốt. - Tuấn Anh mở của xe mời Vương Nguyên lên.

Vương Nguyên hơi buồn cười nhưng cũng bước lên, cáu tên nhóc ranh kia quả thật trong mắt bọn họ thật sự cao giá như vậy sao? Chỉ là một gia sư mà thôi, lại được đối đãi tốt như vậy.

Chiếc xe chạy đi, Tuấn Anh đưa đôi mắt nhìn theo.

- Vương tổng, cậu ấy đi rồi.

- Anh thấy cậu ta là người như thế nào? - Tuấn Khải từ bên trong đi ra hỏi.

- Có chút kì lạ, nhưng tôi cảm thấy cậu ta vô hại.

- Tốt nghiệp đại học trường đại học danh giá loại giỏi lại quay về nước để làm giáo viên sao? - Tuấn Khải đưa đôi mắt nghi ngờ nói. - Cậu đã điều tra lý lịch chưa?

- Cậu ta tên là Vương Nguyên, từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện, năm 15t được một gia đình người nước ngoài nhận nuôi và xuất cảnh. Vài ngày trước quay về Trung Quốc, cậu ta ở gương căn biệt thự của tập đoàn Thiên Ân. - Tuấn Anh đọc qua thông tin đã điều tra.

- Tập đoàn Thiên Ân sao? - Tuấn Khải nhíu mày, cặp chân mày rậm cụp xuống.

- Đúng vậy, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cuốn vali rời khỏi nơi đó trong đêm như vậy. Tôi đoán có thể bọn họ cãi nhau, nhưng không lẽ cậu ta...là người yêu của Hoàng Thiên Ân.

- Cậu nghĩ có thể sao?

- Nhan sắc cậu ta quá tệ, tôi e rằng tôi dã đoán sai. - Tuấn anh lắc đầu. - Có khi nào hắn ta muốn đưa người vào The Win không?

Tuấn Khải hừ lạnh:" Nếu quả thật như vậy, hẵn ta đã quá xem thường Vương Tuấn Khải này rồi."

- Vương tổng, anh có ghé qua thăm thiếu gia hay không? - Tuấn Anh hỏi nhỏ.

- Nó sẽ không vui khi gặp tôi đâu, vì vậy...không gặp là tốt nhất. - Tuấn Khải lắc đầu nhìn lên phòng của Win.

- Tình cảm giấu anh và thiếu gia thật sự không còn cách nào cứu vãn sao?

Tuấn Khải không đáp cứ thế lặng lẽ đi vào bên trong, hơi thở dài ra chất chứa bao nhiêu tâm sự.

~End chương 6~



( Chuyển ver) ( Khải Nguyên) Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ