“Ding…Dong…Ding…Dong”Tiếng chuông của một tòa nhà nguy nga tráng lệ vang lên, một cô gái bước vào với bước chân rụt rè nhưng cũng rất mạnh mẽ của cái tuổi 17. Cô đứng trước cánh cửa ngôi nhà mà cũng thoáng ngạc nhiên và ngưỡng mộ, thầm nghĩ “Nhà to như thế này mà chỉ có hai thiếu gia ở đúng là phung phí quá đi”. Cách cửa tự nhiên bật ra, trước mắt cô là người phụ nữ trung niên dáng vẻ chững chạc đầy nghiêm nghị, bà nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nói:
-Cô là người chủ tịch kêu đến thuyết phục thiếu gia sao?
-Dạ, cháu là Lâm cự giải !-cự giải mỉm cười lễ phép nói
-Ta là quản gia ở đây, đi lên phòng thôi.
Nói rồi bà quản gia dẫn cự giải đến phòng mình, mở cửa ra cự giải choáng ngộp, nó còn lớn hơn phòng của cô nhiều, chiếc giường ở giữa căn phòng, góc bên phải là chiếc bàn học, bên trái là chiếc tủ đựng đồ, ở giữa là chiếc bàn để lọ hoa quỳnh thơm ngát. Đúng là nhà giàu có khác, đúng là mơ cô cũng không dám nghĩ mình sẽ được ở trong căn phòng này.
Sau đó bà quản gia giới thiệumột lượt về nhà Chính cho cự giải , cự giải nhanh chóng làm quen và xem một lượt những nội quy mà nhị thiếu gia ở đây đưa ra.
Sau khi cự giải nhìn thấy mấy cái qui tắc đó là cũng biết tên thiếu gia đó là người như thế nào rồi. Qủa là ngang tàn, kiêu ngạo và chẳng xem ai là gì, chẳng lẽ không ai trị được cái tên này thì sao cô có thể làm được chứ.
Chỉ có ba điều mà khiến cô muốn xe nát cái tờ giấy quy tắc, thứ nhất không được lên căn phòng cuối dãy hành lang ở tầng ba, thứ hai lời anh nói đều đúng và người nói chuyện với anh luôn sai, không được cãi lại nếu cãi thì cuốn gối đi, còn thứ ba là phải biết nấu ăn, phải ngon là khác.
Ý ý, điều ba không trùng với hai điều kia nha, điều một điều 2 cho thấy anh là người ngang tàn là đúng rồi nhưng điều ba sao lại phải nấu ăn ngon??? Chẳng lẽ tên này không ai nấu cho ăn sao???
Cự giải cứ suy nghĩ mê man nên vô tình đụng phải người nào đó. Cô khẽ la “Ui” rồi ngước nhìn người đó. Đó là người con trai cao tầm 1m86, khuôn mặt thanh tú mang vẻ đẹp ấm áp của mùa xuân, đôi mắt nâu nhìn cô dịu dàng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng làm tim cô đập loạn nhịp. Vội vàng đẩy tay anh đang ôm lấy mình, cự giải lúng túng nói:
-Xin lỗi! Tôi… tôi không cố ý…. xin lỗi nhiều
-Không sao! Mà hình như đây là lần đầu anh thấy em thì phải?-người con trai đó hỏi
-Dạ, em mới tới, mong anh bỏ qua cho em.-cự giải cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi
-A! Em là người đến vì thiên yết phải không?.-anh khẽ reo lên
-Dạ! Anh biết em sao?-cự giải ngờ nghệch nói khi anh biết cô đến đây làm gì
-Em không biết anh sao?-anh ngạc nhiên hỏi
-Anh là ai mà em phải biết? Với lại em nghĩ anh là người làm ở đây có đúng không?.-cô đoán già đoán non
-Nếu em nói vậy thì cho là vậy!-anh nhún vai

BẠN ĐANG ĐỌC
(thiên yết-cự giải-song tử)chuyển ver chuyện Tình Hoàng Gia
Roman d'amourNữ chính là một cô gái tài sắc vẹn toàn nhưng vì gánh nặng của gia đình mà bản thân phải ký vào một bản hợp đồng vô cùng kỳ lạ. Nam chính là một vị thiếu gia cao cao tại thượng, luôn được các cô gái vây quanh nhưng có cô là một ngoại lệ. Anh tuy là...