Trong rừng yên tĩnh như chết, ánh trăng băng lãnh như nước, Lâm Linh cố gắng ngăn nỗi sợ hãi, ý niệm duy nhất trong đầu là phải nhanh chóng chạy tới Camelot!
"Vù ——–" Một thanh thương dài như tia chớp phi tới cắt ngang giữa đường đi của nàng, còn ngựa bị kinh hách hí dài giơ hai chân trước, vừng vàng ngừng lại. Nàng kéo dây cương xoay người lại, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa vang lên, ba bốn bóng đen nhanh chóng phi ra từ chỗ không xa đứng trước mặt nàng.
Không xong! Xong đời! Chết rồi...... Một chuỗi dài những từ ngữ quen thuộc xẹt qua đầu nàng, lấy một địch ba, nàng căn bản không nắm chắc phần thắng......
Chẳng lẽ thật sự phải đánh một trận sinh tử ở chỗ này?
A a, trò chơi không có lưu lại đâu! Nàng không muốn bị bắt đầu chơi lại từ đầu!"Đừng hoảng hốt, gắng trấn tĩnh. Nghe kĩ, chút nữa cô dùng cung tên bắn kẻ gần cô nhất cho ta." Arthur thấp giọng nói,"Như vậy thì hai kẻ còn lại cũng sẽ đồng loạt xông lên, tiếp theo cô bắn tên bên trái, ta cắn tên bên phải, có thể kéo dài thời gian xử lý mỗi tên."
"Cậu nói nhanh quá tôi không nhớ được." Trong đầu nàng bây giờ vô cùng hỗn loạn, làm sao mà nhớ được nhiều như vậy? Ở thế giới kia nàng chỉ là một học sinh, sao lại rơi vào cảnh này chứ?
"Tỉnh lại đi." Giọng hắn trấn định,"Chẳng lẽ cô đã quên chính cô là người đã từng đánh bại tên khổng lồ sao? Hiện tại chỉ có ba người bình thường, cô dư sức đối phó mà."
"Nhưng tôi......" Nàng nắm chặt dây cương, hồi tưởng lại lần nàng cùng hắn kề vai chiến đấu đánh bại tên khổng lồ, chẳng phải lần đó cũng đã biến điều không thể thành có thể sao? Nghĩ tới đây, nàng bắt đầu có lại dũng khí. Chưa tới giờ phút quyết định thì không thể nào bỏ cuộc được.
"Tôi hiểu rồi, Arthur." Nàng nhẹ giọng nói,"Như vậy, bắt đầu thôi!" Nàng vừa nói vừa lấy cung tên treo bên hông con ngựa, giương cung lắp tên, lấy khí thế nhanh nhất bắn về phía tên đứng ở giữa!
Tên kia hét một tiếng rớt xuống ngựa.
Nàng lập tức tiếp tục lắp mũi tên thứ hai bắn vào tên bên trái đang tiến về phía nàng. Cùng lúc mũi tên nàng bắn ra, bên phải có tiếng cắn của Arthur...... Mặc dù Arthur đáng thương bị hắn quăng ra ngoài, nhưng cũng đã trì hoãn cho nàng một khoảng thời gian quý báu.
"Phập!" Mũi tên thứ hai cắm vào ngực tên bên trái, hắn lung lay người rồi đổ sầm xuống ngựa.
Còn một cái cuối cùng! Lâm Linh lần nữa kéo cung, trong lòng bình tĩnh lạ thường. Bởi vì nàng biết, mũi tên này nhất định sẽ không bắn hụt!
Nàng hơi nghiêng đầu nheo mắt, lưu quang trong mắt hơi chuyển, "pặc" một tiếng buông tay ra, một tiếng xé gió bén nhọn, mũi tên phi như sao băng bay tới cắm vào ngực tên còn lại.
Phụt phụt — tiếng máu chảy vang dội giữa cánh rừng yên tĩnh.
Lâm Linh hơi thở mạnh, khó tin nhìn chằm chằm vào cảnh trước mắt, mấy tên này cư nhiên chết dưới tay của nàng! Mấy người này từ từ cùng biến thành những tia sáng biến mất quanh mấy con số bên trong thi thể.
"Chúng ta đi mau thôi, nếu không sẽ lại còn có kẻ mạnh hơn đuổi giết." Arthur nhẹ nhàng nhảy lưng lên ngựa,"Tên đáng sợ nhất sợ là còn chưa xuất hiện......"
Lời hắn chưa kịp nói xong thì có một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau lưng:"Nói không sai chút nào."
Lâm Linh biến sắc, cứng ngắc xoay người lại, phía sau không biết có bao nhiêu người ngựa đã đứng ở chỗ này. Tên thiếu niên cầm đầu kia, lơ mơ mờ ảo, đôi mắt xám lóe lên dưới ánh trăng, dung mạo rõ là như một thiên sứ hiền lành lương thiện, nhưng bên môi lại nở một nụ cười tà ác như ma quỷ, khiến cho người ta không lạnh mà rét run. Trên người hắn như có hai mặt thiện ác ở chung một chỗ, như là thiên thần đội lốt ma quỷ, ma quỷ đội lốt thiên thần.
"Vốn tưởng chỉ cần ba tên ngu xuẩn này là đã có thể dễ dàng đối phó, không ngờ tự thân ta phải ra tay." Hắn cười thước thước nói.
"Parsifal!" Nàng thất thanh kêu lên, đây chẳng phải là tên thiếu niên cố ý đụng ngã nàng trong quán trọ sao? Hắn thật khác xa so với lúc đó!
Nụ cười bên môi thiếu niên càng sâu:"Hóa ra cậu còn nhớ tên ta, ôi, ta sẽ mềm lòng mất."
"Đừng nhiều lời, chẳng phải ngươi muốn giết chúng ta sao?" Nàng tức giận trả lời.
"Có người thuê ta tim giết một kẻ tóc đen mắt đen, đương nhiên, thuận tay cũng giết luôn cả con mèo mà hắn đem theo. Ta đã nhận tiền của người khác, vậy thì chỉ có thể xin lỗi." Hắn chậm rãi rút thanh trường kiếm bên hông,"Giờ hãy để ta xem bản lĩnh của cậu đi."
"Trước đó ngươi cố ý đụng ta là để xem có phải là ta hay không sao?" Nàng lúc này mới phát hiện lời nói của hắn lúc nàng vào quán trọ.
"Không tồi, bất quá ta không ngờ còn có một con mèo biết nói chuyện." Hắn nhún nhún vai,"Được rồi, mặc kệ các cậu là gì, ta đã nhận tiền thì chắc chắn ta sẽ làm cho xong chuyện –"
Hắn còn chưa nói hết câu, Lâm Linh đã kéo dây cung, bắn một mũi tên về phía hắn. Nhiều người như thế nàng đánh không lại, nhưng chẳng phải có một câu thành ngữ sao? Bắt giặc đầu tiên là phải bắt tướng!
Nhưng ý nghĩ của nàng rất nhanh đã bị tan biến, hắn chỉ cần vung nhẹ trường kiếm trong tay đã chém mũi tên thành hai nửa. Mũi tên "keng" một tiếng thanh thúy rơi xuống đất.
Lâm Linh sửng sốt, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, không xong rồi! Nàng liếc mắt qua Arthur, trong lòng có một cảm giác kỳ quái.
Dù sao đay cũng chỉ là trò chơi, nếu nàng không may chết đi, có phải cũng chỉ trở lại thế giới hiện thực? Nhưng còn Arthur thì khác, cố gắng liều mạng để trở thành vua, vất vả lắm mới cảm nhận được tình yêu của phụ vương đối với mình, Arthur đã cùng nàng sóng vai đánh bại người khổng lồ, cùng nàng khiêu vũ trong hoa viên, Arthur càng ngày càng có được nhiều bạn, sẽ trở thanh quốc vương England...... Nàng không muốn để mọi thứ bắt đầu lại, tuyệt đối không muốn!
Arthur, trên đời này — chỉ có một! Cho dù là trong trò chơi cũng chỉ có một!
Nghĩ vậy, nàng xách hắn lên, thấp giọng nói:"Arthur, cậu là mục tiêu nhỏ, mau chạy đi! Nhanh đến Camelot với Khải!"
"Cô ăn nói điên khùng gì vậy!" Hắn kinh ngạc mở to hai mắt,"Ta tuyệt sẽ không đi trước!"
"Phải đi!" Nàng không đợi hắn phản kháng, đang ném hắn đi thì lại nghe thấy một tiếng đàn du dương từ xa truyền đến, vẫn ý vị mờ mịt, siêu phàm thoát tục, và thật thản nhiên.
Tiếng đàn này?
Parsifal hơi híp mắt lại:"Nếu đã tới sao còn không ra?"
Giọng nói phát ra từ một nơi sâu kín:"Ta vẫn ở đây nãy giờ a." Lâm Linh vừa nghe thấy giọng nói này thì giật mình, trước mắt thoáng một cái thấy một bóng dáng nhảy từ trên cây xuống.
Mái tóc dài màu băng lam, đôi mắt màu xanh trời, vẫn mê người như Tinh Linh như vậy, nhưng ngón tay của hắn lại đang đặt trên một thanh thập tự kiếm. Nhưng món vũ khí lạnh băng nhất ở trong tay hắn, lại giống như một món vũ khí cao quý ưu nhã.
Đó, đó là tên nam nhân bị bệnh ưa sạch sẽ!
Parsifal nhìn hắn tựa hồ có chút ngoài ý muốn:"Kỵ sĩ Đặc Lý Ty, khi nào ngươi lại thích xen vào chuyện của ta thế?"
Lâm Linh thiếu chút nữa ngã đầu xuống ngựa, cái tên bị bệnh ưa sạch này cư nhiên cũng là – kỵ sĩ! Hờ, không biết hắn làm thế nào mới được cái chức kỵ sĩ này, như vậy phải đụng mặt biết bao nhiêu người a, còn vô số những trện chiến đấu nữa......
"Đương nhiên là lúc tâm tình ta khá tốt, kỵ sĩ Parsifal, nhưng hình như hôm nay ngươi bị mặt đó khống chế thì phải?" Hắn hơi giương khóe môi, trong mắt hơi chớp động một tia sát ý.
Lâm Linh lại tiếp tục lảo đảo trên ngựa, hôm nay là đại hội kỵ sĩ sao? Cái tên Parsifal như sát thủ này cư nhiên cũng là kỵ sĩ?
Hai vị kỹ sĩ này đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng kỵ sĩ trong đàu nàng ...... Xem ra trong nghề nghiệp vẫn có mấy tên hơi dị đoan a.
Parsifal cười đến hồn nhiên:"Cũng tốt, hôm nay vừa lúc cũng muốn lãnh hội chút bản lĩnh của ngươi. Tất cả xông lên đi!"
"Cùng xông lên sao? Kỵ sĩ Parsifal, hành động này hình như không phù hợp với một kỵ sĩ." Da thịt trắng nõn của Đặc Lý Ti dưới ánh trăng hơi lóe, hoàn toàn không giống loài người.
"Dù sao ngươi cũng đã nói hôm nay ta bị mặt này khống chế mà." Hắn cười thước thước nhìn đối phương, hạ người làm một cái thủ thế.
Mấy chục người lập tức vung kiếm nhằm về phía Đặc Lý Ti, Đặc Lý Ti vung kiếm trong tay, lưỡi kiếm nhỏ dài lóe lên dưới ánh trăng vô cùng chói mắt, nơi nào có ánh sáng đó đi qua, nơi đó liền không có kẻ sống, máu tươi văng khắp nơi nở rộ như một đóa hoa hồng đỏ, nhưng không có một giọt nào dính trên người của hắn.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ người ngựa đã ngã xuống dưới tay của hắn, mà y phục của hắn vẫn sạch sẽ như trước, còn những tên kia chưa kịp cử động gì đã bị hắn một kiếm đâm xuyên yết hầu!
Hắn nhìn vệt máu nhỏ trên thân kiếm, hơi cau cau mi, thần sắc chán ghét thốt lên:"Dơ quá đi a."
Lâm Linh chằm chằm nhìn hắn, đây là ưu nhã và tàn khốc cùng tồn tại, thanh linh và ác động cùng một mặt, hắn căn bản không phải là người, có chút giống trong thiên sứ sa ngã trong thánh kinh.
Đương nhiên, nếu không phải vì cái bệnh ưa sạch sẽ kia, nàng chắc chắn đã tưởng như thế.
"Quả là danh bất hư truyền." Parsifal nhướng mi,"Vậy đến lượt ta lãnh giáo một chút nhé."
"Được." Đặc Lý Ti cười cười, quay đầu nhìn Lâm Linh một cái,"Tiểu cô nương, biểu hiện vừa rồi của cô cũng không tồi, vốn ta đã cho rằng ta sẽ sớm ra sân đấy."
"A? Ý anh là nãy giờ anh vẫn ở chỗ này?" Lần này Lâm Linh phản ứng rất nhanh.
Hắn vẫn tươi cười không nói lời nào.
Nhưng Parsifal lại vô cùng kinh ngạc:"Tiểu cô nương? Ý ngươi nói hắn là con gái?!"
"Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?" Đặc Lý Ti nhẹ nhàng cười rộ lên,"Chả trách ngươi muốn đuổi giết cô ấy."
"Ngươi thật sự là con gái?" Parsifal không nhịn được hỏi lại Lâm Linh.
"Ta có điểm nào không giống con gái!" Lâm Linh cũng có chút giận. Ánh mắt thiếu niên có chút xẹt qua ngực nàng, làm nàng càng thêm tức giận.
"Được rồi, vụ gia dịch này ta bỏ. Parsifal ta không bao giờ làm hại đàn bà con gái." Hắn vẫy vẫy roi, liếc lại Lâm Linh một cái, không nói gì giục ngựa rời đi. Thấy Parsifal đã hoàn toàn biến mất ở trước mắt mình, Lâm Linh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm lấy Tiểu Hắc Miêu nói lời tạ ơn với Đặc Lý Ti.
"Nhưng tại sao anh lại trợ giúp chúng tôi?" Nàng không nhịn được hỏi.
Hắn nhìn Lâm Linh và Tiểu Hắc Miêu, lui ra phía sau hai bước:"Trước hết cô cách xa ta ra chút đã."
"Này......" Thấy vẻ mặt của hắn nhìn các nàng như nhìn thấy đồ dơ khiến nàng cực kỳ khó chịu. Nhưng nàng chỉ đành nhịn xuống, ai kếu hắn là người vừa mới cứu các nàng chứ.
"Ta nghe nói bên cạnh Arthur điện hạ có một cô gái phương Đông tóc đen mắt đen, ta nghĩ hẳn là cô đi." Hắn lại liếc sang Arthur,"Về phần con mèo biết nói chuyện này, mới nãy ta ở trên cây nghe các cô nói chuyện, hình như cô gọi nó là Arthur?"
Lâm Linh hoảng sợ, vội vàng giải thích:"A, đây là con mèo mà Arthur điện hạ sủng ái nhất, cho nên Arthur điện hạ ban cho nó một cái tên giống y chang mình."
"Kỳ thật lúc ta ở trong quán trọ có vô tình nghe được có kẻ muốn mạng cô gái phương Đông tóc đen mắt đen, còn có con mèo mà cô ta mang theo, nên ta cũng có chút tò mò. Lúc đó ta để cô vào phòng là để xem thử cô. Nhưng thật không ngờ......" Ánh mắt của hắn bán tính bán nghi,"Đây là con mèo mà điện hạ sủng ái nhất?"
"Không sai chút nào." Arthur lạnh lùng mở miệng, lại liếc Lâm Linh một cái,"Chúng ta vẫn nên tiếp tục chạy thôi."
"Các cô đi Camelot để gặp Arthur điện hạ sao?" Đặc Lý Ti đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy, tôi muốn đưa con mèo này cho hắn." Lâm Linh cười cười.
"Vậy cho ta đi cùng đi."
"Cái gì?" Lâm Linh hơi kinh hãi,"Anh đi cùng chúng tôi?"
"Đúng vậy, dù sao ta cũng đang muốn đi Camelot xem ai mới là chân mệnh thiên tử của ta, hơn nữa nếu chúng ta cùng đồng hành với nhau, trên đường có kẻ đuổi giết ta sẽ giải quyết giùm cho a." Nụ cười của hắn trong suốt như suối, hoàn toàn không thể nào nghĩ hắn là kẻ giết người không chớp mắt mới nãy. Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Linh hơi sợ hãi.
"Cho hắn cùng đi." Arthur đồng ý.
"Có được không?" Nàng do dự nhéo đuôi nó.
Hắn nhanh chóng quăng cho nàng một ánh mắt xem thường, trên mặt viết rõ mấy chữ lớn: Đừng hòng chiếm tiện nghi của ta!
"Vậy anh đi cùng chúng tôi đi." Nàng quay đầu ngựa, đột nhiên thấy Đặc Lý Ti vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tò mò hỏi,"Anh làm sao vậy?"
"Thanh kiếm này của ta đã dính máu," Hắn suy nghĩ một chút, quăng thanh kiếm cái "keng" xuống đất,"Dơ quá, ta phải bỏ nó đi."
"Này, anh không có kiếm thì làm sao bảo vệ chúng tôi? Dùng nhánh cây à?!" Nàng hổn hển rống lên.
Sắc trời dần sáng, đoàn người Lâm Linh cũng đi ra khỏi rừng.
Ngọn gió nhẹ nhàng thổi bên dòng suối nhỏ lấp lánh ánh nắng vàng, Lâm Linh buộc ngựa, xuống dòng suối rửa mặt rửa tay, quay đầu lại thì thấy Arthur như đang nghĩ cái gì, không khách khí bế luôn hắn tới dòng suối,"Cậu cũng nên tắm một chút đi."
Mặc dù Arthur không ngừng quơ loạn bốn chân tỏ vẻ bất mãn, nhưng rốt cuộc vì yếu sức hơn nên vẫn bị nàng đem đi tắm rửa cho sạch sẽ.
"Chờ chút, đừng chạy, phải lau khô mới không bị cảm lạnh." Nàng vừa nói vừa dùng một góc quần áo lau khô người cho hắn.
"Cô ngốc, chờ sau này trở lại bình thường ta nhất định sẽ tính sổ với cô." Hắn thấp giọng nói.
"Không phải là tôi chỉ tắm cho cậu một chút thôi sao, cậu xem Đặc Lý Ti kia kìa, ngồi đó rửa tay cũng phải một giờ rồi đấy." Nàng cười khúc khích nói.
"Ta không phải nói chuyện này," Hắn hạ giọng,"Hôm qua cô dám bắt tôi đi trước."
"Có gì sai sao?" Động tác trên tay nàng hơi khựng lại,"Không có việc gì quan trọng hơn việc cậu trở thành quốc vương England."
"Nhưng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ con gái ở lại mà chạy trốn một mình, đây là một sự sỉ nhục đối với một kỵ sĩ." Hắn lạnh lùng nói,"Sau này cho dù cô có làm chuyện ngu xuẩn này nữa, ta cũng sẽ không cám ơn cô đâu."
Nàng cắn cắn môi, sống mũi có chút chua xót, hóa ra, ngày hôm qua nàng liều mạng bảo vệ hắn, ở trong mắt hắn chỉ là một chuyện ngu xuẩn. Vô luận nàng có làm gì, cũng nhất định không nhận được sự công nhận của hắn.
Quên đi, dù sao nàng cũng không muốn sự công nhận nào từ hắn......
"Sao lại dừng lại? Lưng ta lau còn chưa khô mà." Hắn lười biếng lật người.
Lau cái đầu của ngươi! Nàng mạnh chân đá hắn một cước xuống suối, vỗ vỗ tay đứng dậy, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi!
"Làm sao vậy?" Đặc Lý Ti rốt cuộc cũng đã rửa xong tay trái, đang tiến hành rửa tiếp tay phải.
"À, đang học tập anh, cho hắn tắm rửa một chút." Nàng cười hai tiếng.
Đặc Lý Ti gật đầu:"Không tồi, mỗi ngày cần phải tắm ít nhất năm lần mới sạch."
"Đúng rồi, cái tên Parsifal kia là ai thế? Tôi thấy hắn thật thần bí." Nàng đột nhiên nhớ tới thiếu niên bí ẩn hôm qua, thừa dịp đang rảnh rỗi hỏi hắn.
"Parsifal sao? Hắn là một tên kỵ sĩ trông không giống kỵ sĩ nhất, nghe nói hắn bị nguyền rủa, cho nên trong cơ thể hắn có hai mặt ác thiện cùng tồn tại, một ngày thiện hai ngày ác. Nhưng cho dù là bị mặt nào khống chế, nguyên tắc của hắn cũng là tuyệt đối không bao giờ làm hại phụ nữ và trẻ con."
"Thiện và ác, như một hợp thể giữa thiên thần và ác quỷ sao?" Sắc mặt nàng khó tin, Chả trách lần trước thấy Parsifal lại có cảm giác khác lạ như thế.
"Cũng có thể nói như vậy," Hắn cười cười,"Thật ra trong mỗi con người đều có hai mặt thiện và ác cùng tranh đấu. Đại đa số những người thiện lương rất khó cứu thế, nhưng đại đa số những kẻ tà ác lại là kẻ địch của thế gian này, và nhiều kẻ nằm ở giữa ranh giới giữa thiện và ác này."
"Vậy còn anh?" Nàng bật thốt.
"Ta sao?" Đôi mắt màu băng lam lộng lẫy của hắn hơi chớp động,"Cô nói thử xem?"
"Làm sao tôi biết," Nàng chọc ngón tay vào một khe suối nhỏ trong lành, lâm vào trầm tư.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng vo ve truyền vào tai, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một con muỗi bự tổ chảng đang đậu lên cánh tay Đặc Lý Ti.
Đặc Lý Ti chán ghét run rẩy cánh tay, con muỗi vừa mới bay đi lại bay trở lại.
"Mau đuổi nó đi giúp ta." Hắn cau chặt mi,"Dơ quá!"
"Anh tự đập chết nó đi không được à?" Ánh mắt nàng xem thường. Nhờ, chém giết mấy chục người như chém dưa hấu, cư nhiên ngay cả một con muỗi cũng không dám xuống tay?
"Nó bẩn như vậy sao ta dám chạm, mau đuổi nó đi a." Hắn căm ghét đầu sang chỗ khác,"Đúng rồi, cấm cô động cái tay bẩn đó vào ta."
Tên này...... mắt Lâm Linh hơi động, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ muốn trêu chọc hắn một phen. Vì vậy nàng im lặng tiến về phía trước, "chát" một tiếng đập bẹp dí con muỗi trên tay của hắn, nhất thời để lại trên da thịt trắng nõn của hắn một bãi máu kiêm thi thể của con muỗi.
"A a!" Phản ứng của hắn vẫn vô cùng kịch liệt, lập tức nhúng tay vào con suối tiếp tục chà rửa, nhìn hắn cứ như là muốn tháo luôn cả cánh tay xuống cho mau vậy......
"A, xin lỗi, tôi dùng sức hơi quá." Lâm Linh đứng một bên nín cười.
Arthur cả người ướt sũng bò lên trên bờ, thấy cảnh này đột nhiên lại thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười.
"Anh nghe tôi nói này Đặc Lý Ti, sao anh lại muốn trở thành kỵ sĩ thế? Anh sợ ở dơ như vậy, lại vô cùng ghét thấy máu, sao anh vẫn cố làm thế." Ánh mắt của nàng tò mò nhìn hắn, chẳng lẽ là dựa vào sắc đẹp......
Hắn hơi khựng lại, chậm rãi mở miệng:"Thật ra trước kia là ta một mực muốn tìm phương pháp làm cách nào ở trong chiến đấu có thể bảo vệ tuyệt đối cho mình không bị thương, không đau nhức, trên da thịt không được phép lưu lại bất cứ vết sẹo xấu xí nào. Bởi vì ta là người như thế, lại sợ bẩn, sợ đau đớn, lại ghét máu."
"Phương pháp đó là gì?"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng, đối mắt băng lam trong suốt không thấy đáy:"Đáp án rất đơn giản, là phải trở nên mạnh nhất. Nếu cô mạnh hơn tất cả những đối thủ khác, tự nhiên sẽ không bị bất cứ thương tổn nào."
Trong lòng Lâm Linh hơi động, ánh mắt rơi vào một đóa hoa phía sau lưng hắn, cánh hoa màu trắng như một con bướm muốn tung cánh bay. Hóa ra chỗ này cũng có hoa bách hợp, sự xuất hiện này có phải là một sự trùng hợp không nhỉ?
Ý nghĩa của hoa bách hợp là – sức mạnh.
Chỉ cần có sức mạnh, mạnh hơn bất kỳ đối thủ nào của mình, thì chắc chắn sẽ không bị bất kỳ thương tổn gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kỵ sĩ hoang tưởng dạ
Non-FictionMột cô nàng đang sầu nãu bỗng vô tình xuyên vào thế giới game mang phong cách châu Âu trung cổ. "Cho dù không thể nào trở thành vương hậu của chàng, ta cũng sẽ mãi không đối đầu với chàng. Cho dù tất cả chỉ là hư ảo, nhưng tình cảm không thể nào là...