2

1.1K 108 2
                                    

"Good morning!" Mỗi sáng Jisoo luôn chào Seungcheol bằng câu đấy.

"Ừ, chào." Anh đáp cụt lủn.

"Lại ngủ tiếp sao?"

"Ừ, nếu ông thầy đi xuống nhớ gọi nhé."

Seungcheol dầnchìm vào giấc ngủ. Jisoo bắt đầu lấy sách vở ra ghi chép. Seungcheol luôn cảm thấy khâm phục cậu ta vì có thể tỉnh táo từ tiết đầu tới tiết cuối mà không than thở lấy một lời.

Jisoo xuất thân là con nhà quyền quý, từng có thời gian sinh sống bên Mỹ nên anh có thể nói thông thạo tiếng Anh. Từ khi sinh ra, anh đã được định hướng trở thành người thừa kế công ty của gia đình. Vì vậy, Jisoo được gia đình đầu tư rất nhiều trong học tập, không quá ngạc nhiên khi anh trở thành học sinh xuất sắc nhất của khối.

Nhưng chẳng ai biết được đằng sau ánh hào quang đó là những ngày tháng khổ luyện đầy gian lao.

Ngay từ ngày đầu tới trường, Jisoo đã chẳng có hứng thú gì với các môn học. Và đương nhiên, với khuôn mặt đầy chán nản và không có lấy một chút kiến thức nào trong đầu, bài kiểm tra của Jisoo luôn là một con số 0 tròn trĩnh. Sau những cuộc điện thoại đầy thất vọng của giáo viên chủ nhiệm, bố mẹ anh chẳng còn cách nào ngoài đưa Jisoo qua Mỹ học.

Qua Mỹ chẳng phải là khó đối với gia đình anh, cùng thời điểm đưa anh qua, bố Jisoo cũng có chuyến công tác bên đó để xây dựng chi nhánh của công ty. Để có thể thuyết phục anh bay sang Mỹ, gia đình Jisoo đã nói rằng anh sẽ được vui chơi thỏa thích và chẳng phải làm gì cả, không học hành, không thầy cô, không trường lớp. Đối với một đứa trẻ lười nhác như thế, ắt hẳn nó sẽ đồng ý ngay.

Nhưng sự thật thì chẳng có cuộc vui chơi nào cả.

Jisoo bị bố mẹ tống vào trường nội trú ngay khi tới được Los Angeles. Và những ngày tháng đầy ám ảnh ở đó đã khiến anh thay đổi hoàn toàn. Jisoo trở nên có trách nhiệm với bản thân, học hành chăm chỉ, đồng thời còn rèn luyện thể lực và kỹ năng sống rất tốt. Điều đó khiến bố mẹ anh rất hài lòng. Tới khi anh chuẩn bị lên lớp 9, gia đình đã đưa anh trở về Hàn Quốc sinh sống.

Jisoo tưởng rằng mình có thể vui vẻ đoàn tụ với gia đình, được họ quan tâm và chăm sóc, bù đắp cho mấy năm ròng rã học tập tại trường nội trú. Nhưng đổi lại chỉ là sự hài lòng, chỉ là cái câu "Bố mẹ rất hài lòng về con, Jisoo".

"Gia đình đã đưa anh trở về Hàn Quốc" nghĩa là chỉ có một mình anh về Hàn Quốc mà thôi.

Vì rời khỏi Hàn Quốc từ hồi 6 tuổi, vốn kiến thức của anh về tiếng mẹ đẻ đã mai một phần nào, vì vậy gia đình đã thuê gia sư dạy kèm cho Jisoo vào mỗi tối để anh có thể bắt kịp với chương trình học ở đây.

Tất cả cuộc sống của Jisoo đều được quyết định bởi bố mẹ. Tất cả. Từ khi sinh ra, tới việc sang Mỹ học nội trú, và giờ là trở về Hàn Quốc. Đương nhiên, trong tương lai, chắc chắn anh sẽ trở thành người thừa kế công ty của gia đình.

Anh chẳng muốn vậy một chút nào.

Tình cờ, trong khoảng thời gian học nội trú ở Mỹ, Jisoo tìm thấy niềm vui trong cây đàn guitar. Âm thanh trong trẻo của nhạc cụ ấy khiến anh thêm thư giãn, rời xa khỏi những áp lực mà gia đình đặt lên vai mình. Jisoo dùng tiền tiêu vặt bố mẹ gửi hàng tháng về để mua cho mình một cây đàn và tự học cách chơi.

Seventeen | Miền đất hứaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ