5

1K 103 2
                                    

Ngày hôm sau, Seungcheol và Jihoon trở lại trường học. May mắn là không có ai hỏi họ về mấy ngày hôm trước. Chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn trưa, mọi người cùng nhau xuống canteen.

"Em sẽ đi cùng mọi người." Wonwoo nói ngay khi họ tìm được chỗ ngồi.

"Vậy là em cũng đi sao?" Jisoo hỏi.

"Vâng. Hôm qua em vừa tìm ra được sự thật. Bố mẹ em chưa từng muốn nhận nuôi em. Hoặc là họ có muốn, nhưng họ không nhận ra số tiền cần thiết để nuôi một đứa trẻ lớn lên nhiều như thế nào. Họ nói tiền học phí của em quá đắt, và cả những khoản nợ từ trước đó nữa. Bố nhiều khi còn muốn tống em ra khỏi nhà. Và có lẽ em nên đi thật, cũng là để giúp cho họ. Bố mẹ sẽ không phải trả thêm tiền học hay phí sinh hoạt cho em nữa."

Seungcheol đã mua được máy quay, chuẩn bị những đồ cần thiết cho chuyến đi. Mọi chuyện diễn ra lâu hơn dự kiến, phải mất gần một tháng. May mắn là trong thời gian đó, những người kia không muốn từ bỏ ý định này. Giờ chỉ cần đợi tới ngày khởi hành mà thôi.

Jisoo sau khi đã nói chuyện với quản gia rằng mình sẽ tham gia chương trình ngoại khóa của trường diễn ra trong ba tháng hè. Ông quản gia đã đồng ý ngay khi anh trình ra tờ thông báo giả của nhà trường. Sáng sớm, Jisoo mang đồ đạc lên xe và cả cây đàn của mình nữa, cùng với đó là một số tiền không hề nhỏ. Vì Jisoo đã được học lái xe từ trước đó nên quản gia cũng đồng ý để anh tự đi cùng với bạn bè của mình.

Mọi người đã chờ sẵn ở nhà Seungcheol. Ngay khi Jisoo đỗ xe lại, họ đem hành lí xếp lên xe. Nhưng vì Wonwoo và Hansol vẫn chưa tới được, nên họ quyết định sẽ khởi hành vào tối nay. Lại một ngày tới trường đầy nhàm chán khác. Seungcheol chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh để mình có thể rời đi. Và không chỉ riêng Seungcheol, những người khác cũng đều như vậy. Sau khi đi học về, Jihoon ra sau sân vườn thăm cha mình lần cuối, dù sao cậu cũng muốn nói lời từ biệt ông trước khi đi.

Vào khoảng chín rưỡi tối, Wonwoo và Hansol xuất hiện cùng với đồ đạc của mình. Họ nhanh chóng lên xe ổn định chỗ ngồi và khởi hành.

Đó là một đêm mát mẻ.

Seungcheol nhận trách nhiệm lái xe. Sau những ngày tháng làm việc như vậy, thức đêm để lái xe cũng chẳng khó khăn gì. Jihoon ngồi bên ghế phụ, xem qua bản đồ đã được Seungcheol đánh dấu sẵn. Họ sẽ cố gắng đi thật xa trong đêm nay. Để đến khi có người thông báo về sự biến mất, sẽ chẳng ai tìm ra họ nữa.

"Anh này, nếu mình đi nhanh như vậy, mình có tới được Busan luôn không?" Jihoon chợt hỏi.

"Anh không chắc. Ta vẫn có thể dừng lại nghỉ ngơi."

"Em sợ người ta sẽ tìm ra mình."

"Thường thì cảnh sát luôn chậm trong mọi chuyện. Đừng lo lắng quá." Jisoo ngồi sau nói.

"Sao anh chắc chắn được điều đó? Đâu phải lúc nào cũng như vậy."

"Cũng phải khoảng hai đến ba ngày sau họ mới phát lệnh tìm kiếm."

"Nhưng Hansol và Wonwoo trốn đi."

"Nhưng ta đi bằng xe của anh, và anh nói rằng anh sẽ đi ngoại khóa với trường."

Seventeen | Miền đất hứaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ