2U

1.3K 106 6
                                    

Chiếc xe lăn bánh về tới cổng căn biệt thự trắng, chấm dứt mớ suy nghĩ rối hơn tơ của Seok Jin, nhưng vẫn là không có cách nào thoát ra được.

'Kim Nam Joon còn yêu mình.'

'Kim Nam Joon còn yêu mình.'

'Còn sao?'

.

.

.

Mặt anh nghệch ra như người mất hồn, hại YoonGi sợ tóe khói, cứ tưởng anh bị chúng đánh đập tới nỗi tinh thần không ổn định, đành đưa tay quơ quơ vài đường loạn xạ trước mặt Seok Jin:

- Hyung! Anh không sao chứ?

- Hyung!

- HYUNG! - YoonGi cất cái giọng oanh vàng của nó lên. Uầy, có ai bảo thằng này nên đi làm ca sĩ hát chính của nhóm nhạc rock nào đó chưa? Giọng đâu cao thấy ớn!

Mà cũng nhờ chất giọng 'con chim sơn ca hót bự thấy cha' của nó mà anh mới choàng tỉnh, xoay đi xoay lại, nhịn không được mà hỏi:

- Đây là đâu vậy?

Mặt người bên cạnh đen, mặt YoonGi cũng đen nốt. 'Sao vậy nhỉ?' - Anh hỏi thầm.

YoonGi đưa tay chỉ thẳng vào cái bảng màu xanh ghi hàng chữ to đùng kế bên anh : Kim Gia - Kim Nam Joon, sau đó lắc đầu chán nản. Nổi bần bật như vậy lại không thấy, đúng là mắt có vấn đề rồi. Haizzzz.

________________

 Seok Jin ngồi trên sofa, khẽ hét lên 1 tiếng thật chói tai khi Nam Joon dùng bông gòn xoa thuốc lên chân anh. YoonGi nhìn mà cũng bức mồ hôi hột: 'Eo ôi thằng này, cục bông gòn có chút xíu, đổ cho lắm thuốc vào, ướt mẹ cái nhà mới lau.'

Nam Joon nhăn mặt, lấy bông gạc ra, cẩn thận băng bó vết thương cho anh. Seok Jin rít lên 1 tiếng, cậu lập tức dừng động tác lại, nhìn anh:

- Anh không sao chứ?

- Không sao không sao đâu mà. - Seok Jin lắc đầu nguầy nguậy.

- Ở đó mà không sao. - YoonGi liếc Nam Joon 1 cái, cười khinh bỉ - Mày gói bánh tét đẹp ghê á, nhiêu tiền 1 cái vậy, ăn cho biết mùi bánh tét cái coi!

Viu~

Gió lạnh thổi qua, mặt ta ngờ nghệch:

- Bánh tét gì chứ? Em đang băng bó cho anh ấy cẩn thận thế này...

Tim ai đó đập 'Thịch' 1 cái. Không ổn rồi, máu không thể lưu thông xuống chân, lại dồn thẳng vào đại não, nhẹ nhàng 'Bùm' 1 phát, mặt của Kim Seok Jin đỏ như gấc. Ôi...

Nó nhìn thấy biểu hiện của anh, mặt lại đen thêm 1 tí:

- 2 người não bộ đều bị cuốn theo gió rồi.

Sao lại không chứ, nó nói đúng mà! Băng cái chân nhìn như bánh tét, cộng cái màu của thuốc nữa thì thôi rồi, hoàn hảo vcl ra luôn. Từ giờ sẽ không bao giờ vòi JiMin và HoSeok bánh tét nữa, ngán thấy mụ nội rồi. Vậy mà ông anh kia lại cảm thấy xấu hổ mới ghê chứ! Loạn, loạn hết rồi! YoonGi phủi đít đứng dậy, vừa lên lầu vừa thở dài, để 2 con người mặt ngơ ngồi dưới phòng khách.

[NamJin] 2412, Định mệnh ta yêu nhau.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ