Confession in the spring day

1K 66 5
                                    

Kim Jennie về nhà, khóc lóc ăn vạ cả buổi trời trước mặt mẹ, đưa ra đủ lời thuyết phục, diễn tuồng gần 1 tiếng đồng hồ, mẹ cô thấy thế đành nhức đầu đồng ý dời lịch xem mắt của Seok Jin lại 2 ngày.

-Khổ mày quá đi, gả thằng anh làm như gả mày đi không bằng! - Mẹ Kim bất lực thở dài.

-Cảm ơn mẹ mà~

'Tất cả là tại anh, làm không tốt coi chừng tôi bóp cổ anh như chơi đấy, Kim Nam Joon." - Jennie uất ức đưa mẹ Kim lên phòng nghỉ.

Thành phố náo nhiệt về đêm, đưa bước chân người đi trở về, Kim Seok Jin buồn chán nhìn lên trời, lẩm bẩm:

-Em chưa chịu về sao? - Sau đó thở dài quay lưng xuống bếp.

Anh định bụng nấu cho cậu một vài món ăn để tẩm bổ, đành lôi cả đống nguyên liệu ra để trên bàn, mắt nheo lại tính toán cái gì đó.

Đôi tay thoăn thoắt sơ chế đống đồ ăn, cho vào chảo, xèo xèo vài tiếng đã có 1 dĩa thịt xào rau chua ngọt thơm phức, tiếp đó tiếng ùng ục của nồi canh kim chi vang lên cùng với tiếng 'ddaeng' của lò nướng, anh bận rộn đi qua đi lại trong gian bếp, sau 1 hồi lâu, các món ăn đã được bày sẵn ở trên bàn một cách tỉ mỉ.

Đồng hồ điểm đến 11 giờ, trời bên ngoài lạnh dần, đèn của những ngôi nhà xung quanh đã tắt gần hết, vậy mà Kim Nam Joon vẫn chưa về. Đồ ăn trên bàn nguội hết rồi mà Seok Jin vẫn chưa chạm đũa vào, chỉ yên lặng nằm dài trên bàn ăn, điệu bộ đầy chán nản.

- Rốt cuộc là lại đi đâu rồi nhỉ?

Ánh đèn hiu hắt của căn bếp dần tắt, Kim Seok Jin bước về phía phòng ngủ, ngáp ngắn ngáp dài mấy tiếng, cuối cùng cũng không chịu nổi mà đặt lưng xuống chiếc giường êm ái, lăn qua lăn lại mấy vòng để lấy cái điện thoại bên bàn.

-Hết pin rồi!

Sau khi cắm dây sạc, anh lại dở cái chứng vừa sạc vừa chơi mà cậu hay cằn nhằn. Điện thoại mở nguồn, 1 loạt tin nhắn thi nhau nhảy nhót 'ting ting' trên màn hình. Là tin nhắn từ 'Joonie <3'. Nội dung ngắn gọn chỉ 1 câu, nhưng lại làm Seok Jin đứng hình, quýnh quáng cả lên:

'Anh ra công viên The World đi, em chờ <3'

/Gửi lúc 8h42/

Ừ, chính là do cái thói ít khi mang theo điện thoại mà anh để Joonie chờ hơn 2 tiếng rồi. Trời thì lạnh, đừng nói là vẫn cứ ngu ngốc mà đứng đó chờ nhé?

Khoác cái áo măng tô trên móc, anh phóng xuống lầu xỏ giày rồi chạy ra ngoài.

Công viên The World cũng không quá xa, chạy khoảng 10 phút là tới, nhưng mà mệt chết đi được ấy!

Gió lùa qua hàng cây anh đào, mang mùi hương nhẹ dịu bao bọc khắp nơi. Thời tiết lạnh dần về khuya, anh chạy khắp nơi tìm cậu, mặc cho bản thân đã mệt đứt hơi từ khi nãy.

'Nam Joon chờ lâu lắm rồi!'

Chạy 1 vòng, cuối cùng mắt anh dừng lại ở 1 nơi...

Là khuôn viên chính của công viên.

Kì lạ, thường thì giờ này thì khuôn viên đã tắt đèn rồi, vả lại nơi này quanh năm chỉ có 1 màu đèn vàng duy nhất, cớ sao hôm nay lại rực rỡ sắc màu thế kia?

[NamJin] 2412, Định mệnh ta yêu nhau.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ