Từ đó, họ sống hạnh phúc. (END)

1K 69 1
                                    

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Seok Jin đặt chân đến Mỹ cùng Nam Joon, và ngày cưới cũng gần diễn ra.

Hôm nay là ngày anh và cậu cùng đi thử đồ cưới.

Đó là một cửa tiệm khá cũ kĩ nằm ở ngoài ngoại ô. Nếu so với sự giàu có và địa vị của hai người thì đây quả là một nơi rẻ tiền. Nhưng Nam Joon kiên quyết muốn đưa anh đến đây mặc cho sự phản đối của Kim phu nhân khiến anh cũng thấy lạ. Rõ ràng cậu hoàn toàn có thể mua những bộ đồ từ những nhà thiết kế hàng đầu tại LA, hoặc đơn giản như TaeHyung, mua hai bộ suit của Gucci rồi mặc vào lễ đường. Hà cớ gì phải đi một quãng đường xa để đến một nơi hẻo lánh không có tiếng tăm như vậy?

Và khi đứng trước nơi này, có lẽ Seok Jin cũng đã hiểu được lí do.

Cánh cửa gỗ được bọc lại bởi những sợi dây leo chi chít những bông hoa trắng, mùi thơm khoan khoái của cây cối vờn lên tựa như cánh bướm đang bao phủ lấy thân thể, làm cho Seok Jin có cảm giác mình như những chàng hoàng tử trong các phim cổ tích của Disney. Nam Joon cũng nhẹ nhàng hưởng thụ cảm giác yên bình của miền quê nơi đây, buông xuôi bản thân mặc cho những áp lực từ hôn nhân đồng tính.

Cánh của gỗ được mở ra bởi một đứa nhóc xinh xắn. Đứa nhóc đó sau khi nhìn thấy hai người liền trở nên vô cùng vui vẻ, quay lưng vào nói với ai đó bằng chất giọng lanh lảnh của trẻ con.

-Bà ơi, hoàng tử của anh Nam đến rồi!

Âm thanh đó trong trẻo như nguồn nước tinh khiết, cậu bé nói bằng thứ tiếng Hàn lơ lớ của những người ngoại quốc, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Bà lão hiền lành chống cái gậy bước ra, mỉm cười nhìn họ. Cười tươi nhìn Nam Joon.

-Cuối cùng cháu cũng làm được rồi Nam.

Seok Jin chỉ thấy Nam Joon cười khì một cái, gật đầu với bà lão.

-Vâng, cháu làm được rồi.

Bà lão tiến tới nắm lấy tay của anh, xoa xoa nó như cái cách những người bà mới gặp lại cháu của mình. Bàn tay đầy nếp nhăn nắm vào lòng bàn tay mềm mại của Seok Jin không làm anh cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có chút thoải mái. Bà nhẹ nhàng chống cái gậy đưa anh vào trong căn nhà nhỏ.

Xung quanh căn nhà chính là cánh đồng hoa kiều mạch xinh đẹp kiều diễm, Seok Jin nhìn có chút thất thần.

Vào bên trong, bà lão kêu anh ngồi xuống một cái ghế gỗ nhỏ, anh cũng ngoan ngoãn làm theo. Sau đó đứa nhỏ kia kéo tay Nam Joon đi đâu mất, để lại anh và bà ấy ở lại trong nhà.

Bà lão lấy ra một cái lược trong hộc bàn, nhẹ nhàng chải lên mái tóc của anh. Bà nói:

-Đây là cái lược mà ta dùng để gạt đi hết những tâm sự của Nam Joon trong khoảng thời gian nó buồn bã nhất. Cháu có biết không, nó chưa bao giờ xem tình cảm này cảu cháu là trò đùa cả. Nó rất thương cháu.

Seok Jin thụ sủng nhược kinh nhìn bà.

-Sao mà bà biết được ạ?

Bà lão vẫn cười, đưa tay chỉnh lại cái đầu xoay lung tung của anh, vẫn đưa cái lược theo từng đường tóc.

[NamJin] 2412, Định mệnh ta yêu nhau.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ