" Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, liền đánh nhau một trận. Ta nghĩ nàng chỉ là một nữ nhân, không để ý đến nàng, ai ngờ thực lực của nàng cường đại như vậy, đối với ta cạn tào ráo máng*( đuổi tận giết tuyệt), không có nửa điểm nương tay. Một lần đó, ta hơi chiếm thế thượng phong, ta liền tự nói với chính mình, tiếp theo, ta nhất định phải thoải mái mà đánh thắng người đàn bà kia, làm cho nàng không dám ở trước mặt ta lớn lối nữa!"
" Sau đó, ta mong đợi có thể gặp lại nàng lần nữa, cùng nhau đại chiến một cuộc, đồng thời lại sợ gặp mặt nàng, bởi vì mỗi lần nàng xuất hiện, cũng là tới phá hư kế hoạch của ta. Giữa chúng ta tựa hồ không thể nói được mấy câu, liền nhất định sẽ sinh ra một cuộc đại chiến."
" Huyên Nhi, nàng nói, giữa chúng ta có phải rất có duyên hay không?" Một đôi ánh mắt hoa đào khẽ nháy mắt, ôn nhu rơi vào trên người Vân Huyên, một dòng điện xẹt ngang làm toàn thân Vân Huyên da gà đều nổi lên.
" Ai cho phép ngươi gọi ta là Huyên Nhi? Bắc Thần, ngươi rốt cuộc đang giở trò gì a? Muốn chém giết muốn róc thịt, thì tùy ngươi, đừng có phí tâm tư tìm cách trêu đùa ta, ta không có thời gian cùng chơi với ngươi. Ta mệt, cần nghỉ ngơi, ngươi đi đi!"
Tử Yêu ánh mắt chờ đợi lại không có được bất kỳ hồi bào nào, sắc mặt của hắn bỗng dưng xảy ra biến hóa, sương mù màu đen hiện lên trên gương mặt hắn:" Vân... Huyên!"
Vân Huyên không để ý đến hắn, vỗ vỗ cánh, liền rơi vào trên giường, nàng ngã đầu đi nằm ngủ, trong lòng còn đang nhớ đến kế hoạch chạy trốn tối nay.
Tử Yêu tức giận càng ngày càng lớn, ai nói, chỉ cần lời ngon tiếng ngọt cùng hợp ý, có thể thu phục lòng của nàng? Hắn nhìn những thứ kỹ xảo này, một chút chỗ dùng cũng không có, ngược lại là tự rước lấy nhục. Hắn càng nghĩ càng giận, hắn đường đường là lãnh tụ Bắc Thần gia tộc, lại phải hướng về phía một nữ nhân ăn nói khép nép, này quá không phù hợp thân phận của hắn đi, hắn tức giận xoay người rời đi.
Nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, Vân Huyên khẽ mở mắt ra, không nhịn được lầm bầm lầu bầu: "Hắn rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Một lát lấy lòng, một lát vứt sắc mặt khó coi, thật là không hiểu nổi!"
Tử Yêu sau khi bước nhanh rời xa gian phòng, hai chân liền không tự chủ đi chậm lại: "Không được, không thể cứ nhận thua như vậy!"
Vân Huyên vừa định từ trên giường bò dậy, ai ngờ Tử Yêu liền đi vòng trở lại, nàng chỉ đành phải nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ. Giường hẹp hơi hơi chấn động, có người bò lên giường, thân thể của nàng đi theo chợt nhẹ, bị ôm vào trong ngực.
Trong nháy mắt, Vân Huyên cảm giác mình sắp bùng nổ.
Lão lưu manh! Cái dạng này của hắn là tính ở đây chiếm tiện nghi của nàng sao?
"Đừng động! Nếu không đem nàng nướng ăn!" Lại còn uy hiếp nàng?
Làm sao bây giờ? Cách thời gian ước hẹn, còn có mấy canh giờ, nàng phải nghĩ biện pháp thoát thân mới được.
Cho nên, trên một cái giường, một người một thú triển khai đánh lâu dài, một trốn, một bắt, cuối cùng lấy sức lực áp đảo Tử Yêu chiến thắng, đem tiểu phượng hoàng vững vàng bắt ở trong ngực, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
YOU ARE READING
(P4) Thiên tài nhi tử và Mẫu thân phúc hắc
HumorThể loại: xuyên không, huyễn huyễn, sủng, hài Nhân vật chính: Vân Khê, Long Thiên Tuyệt, Vân Tiểu Mặc, Hách Liên Tử Phong, Nam Cung Dực, Đông Phương Vân Tường...... Tình trạng sáng tác: Hoàn Độ dài: 707 chính văn và 12 phiên...