Chương 5: Bỏ trốn!

587 39 8
                                    

Nhìn hai đứa nhóc tội nghiệp, Garp ném cho Doflamingo một ánh nhìn cảnh cáo, ông nói tiếp:

"Thật ra thì, mọi chuyện là như thế này. Từ ngàn đời trước..... bla...bla...bla...", ông lại bắt đầu thao thao bất tuyệt cho đến khi trời tru đất diệt.

Zoro ở một bên ngáp ngắn ngáp dài, Robin thì vẫn chăm chú lắng nghe, còn Doflamingo day day huyệt thái dương hận không thể bịt miệng lão già lắm lời này lại.

Luffy ở một bên thì không thèm bận tâm, cậu bĩu môi nhìn cái còng trên tay mình, nghĩ tới ông nội cậu liền thở dài một hơi. Bất thình lình cậu nghe thấy một âm thanh: "Có cần tôi giúp một tay không?"

Luffy ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Law đang nhìn mình, trên mặt vẫn như cũ lạnh nhạt không nhìn ra biểu tình.

Nhất thời cậu như được tiếp thêm một tia hi vọng, hai mắt sáng long lanh nhìn anh.

"Anh có thể mở khóa còng tay hải lâu thạch à?"

Law không được tự nhiên kéo mũ, bất chợt, một tiếng leng keng thanh thúy vang lên, kéo lại sự tập trung của mọi người. Lúc mọi người nhận ra thì đã quá muộn, chiếc còng trên tay của Luffy không biết bằng cách nào đã nằm yên vị trên đất.

"Yosh!" Luffy xoay xoay cánh tay của mình, cậu ấn chiếc mũ rơm trên đầu, sau đó nhìn sang Law, tươi cười nói: "Shishishi, năng lực của anh lạ thật đó. Cám ơn nhé! Vậy, hẹn gặp lại....."

Doflamingo là người đầu tiên phản ứng, gã nhanh chóng phóng về phía Law, hét lên: "Mau ngăn chúng lại!"

"Gomu gomu no... ROCKETTO!!!"

Law nhìn về hướng Luffy phóng đi, khóe miệng bất tri bất giác vươn lên một độ cong khó phát hiện.

"Room... SHAMBLES!"

Ngay lúc mọi người kịp phản ứng, trong chốc lát, tất cả đã quá muộn, căn phòng giờ đây đã ít đi hai người. Cũng trong một chốc ấy, một tiếng rống rung trời vang lên làm cả lâu đài bị chấn động mãnh liệt.

"BẮT CHÚNG NÓ LẠI!!!!"

----------

Trong cánh rừng âm u cách xa lâu đài, Law chậm rãi cước bộ về phía bìa rừng hướng ra biển, có vẻ như hòn đảo này không thể ở lâu hơn, trước hết anh cần phải tập hợp mọi người lại. 

Bất chợt, nhìn một bông tuyết trắng tinh nhẹ nhàng rơi xuống tay mình, Law vô thức nhớ về hình ảnh chiếc mũ rơm và tên nhóc lúc nào cũng mang gương mặt tươi cười. Anh không tự chủ được khóe miệng cũng vô thức giơ cao.

Quả là một người kỳ lạ. Một ngày nào đó, có duyên sẽ gặp lại, Mugiwara-ya...

Law tiếp tục bước đi trong cái giá lạnh của mùa đông, nhưng khác hẳn, lần này anh không còn cảm thấy lạnh lẽo như vậy nữa...

Khi đến nơi, Law nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt liền trầm xuống, hai mắt tối tăm như một hồ nước sâu không thấy đáy, trừ bỏ lãnh ý ra thì không thể tìm thấy cái gì khác.

"....." Một lúc sau, anh xoay lưng rời đi.

...

Trong lúc đó, Luffy đang chạy loanh quanh khắp nơi trong thành phố, đuổi theo phía sau là đám người của gia tộc Monkey cùng với binh lính của Dressrosa, hò hét: "Cậu Mũ Rơm, mau đứng lại!!!"

[One Piece][Fanfic][LawLu] Lời Nguyền Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ