10

3K 216 3
                                    

Tan học, Jimin lê thân về nhà, nằm dài trên ghế sofa. Không hiểu sao dạo này anh hay ở nhà, không bay nhảy như trước nữa. Chắc tại con vợ phiền phức kia nên anh phải ở nhà thường xuyên để giám sát nếu không một ngày nào đó ngôi nhà này cũng chỉ còn đống tro tàn thì khổ

Nhắc đến vợ, không biết Chaeyoung lại la cà ở đâu mà giờ này chưa về. Vừa lúc đó thì tiếng mở cổng vang lên, kèm theo đó là tiếng của nó

- Nào nào ngoan nào, vào đi vào đi...

Anh thắc mắc ngồi dậy, cô ta lại bày trò gì thế không biết. Anh bước ra, kinh ngạc

- Cái gì thế ?

- Nhìn không biết sao, cún con đó

Chaeyoung hồn nhiên trả lời rồi cười tít mắt. Jimin nhìn chăm chăm vào con “cún con” của nó. Con chó rất đẹp, lông trắng muốt, đặc biệt đôi mắt nó bên màu lục bên màu nâu, và đặc biệt hơn nữa là kích cỡ của nó, hoàn toàn không nhỏ tý nào, nếu không muốn nói là khổng lồ, mới ngồi thôi mà con chó đã cao gần ngang vai của Chaeyoung rồi.

Jimin đi đến bên con chó, nó liếm liếm anh, anh cũng thích thú vuốt bộ lông trắng mượt mà, sự thật là anh thích chó, Chaeyoung thấy anh thích cũng rất vui, mon men đến bên anh nói

- Mình nuôi nó nhá, nha..

Jimin khựng lại

- Không cần đi học àh, để nó một mình ở nhà ai coi, rồi còn tiểu tiện này nọ nữa. Không được!!

- Thì mình dạy nó, có sao đâu, đi mà đi mà, chồng!!

Anh muốn sởn cả gai óc với cái giọng nằn nì của nó, rồi con chó cứ liếm liếm anh như cầu xin, thế là anh đành miễn cưỡng gật đầu

Nó nhảy cẫng lên sung sướng, lao đến ôm chặt cổ anh, anh bực bội kéo nó ra

- Nó ị là cô hốt đấy?!

Chaeyoung gật đầu lia lịa, cười khoái chí. Nó quay sang vuốt ve con chó

- Từ nay em sẽ sống ở đây nhé, Hắc Bảo

Con chó quẫy đuôi mừng rỡ

- Này nó trắng thế mà gọi là Hắc Bảo àh?

- Thì có sao, thế mới đặc biệt chứ

Anh không nói nữa, quay người bước vào nhà. Chaeyoung tiếp tục vuốt ve Hắc Bảo, thì thầm nói

- Hắc Bảo ngoan, từ nay ở nhà làm bảo vệ, không cho tên biến thái đó bước vào cửa nửa bước, có biết chưa

Vừa nói xong thì Chaeyoung cười ha hả. Thì ra mục đích thực sự của nó là ngăn không cho Taehyung đến nhà, vì nó điều tra được cậu rất sợ chó, có Hắc Bảo rồi, nó tha hồ làm chuyện “đại sự” mà không sợ Taehyung đến quấy nhiễu nữa

- Này, đói!!

Jimin ở trong hét vọng ra ngoài, nó tỉnh cơn mơ, lật đật chạy vào bếp nấu cơm trưa

- Lại là mì gói àh ?

Anh ngán ngẩm nhìn tô mì. Tưởng lấy vợ rồi sẽ được ăn những bữa cơm gia đình ấm áp này nọ, ai ngờ suốt tuần nay toàn phải nuốt mì mà sống, anh cũng chả dám ca thán nhiều, vì nếu đòi nó nấu bữa cơm đúng nghĩa thì e lại cháy nhà mất

[EDIT-MINROSÉ] When I'm SeventeenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ