Phần 4 chương 25

28 0 0
                                    

Chương 25: Tường kép

Editor: Mammon + Yoo Chan

Beta: Thanh Du

~0O0~

Đây đúng là tình huống tuyệt không thể lường trước, khiến ai nấy đều hoảng hốt. Phan Tử tay nắm xẻng gấp đeo trên thắt lưng, nhảy xuống hố, vung tay chém lia lịa. Nhưng chân của Bàn Tử cứ lắc qua lắc lại làm anh không thể chém trúng mà phang vào tảng đá kế bên, tia lửa tóe ra. Bàn Tử thấy Phan Tử dùng hết sức bèn la to: "Con mẹ nó anh chém cho chuẩn vào, đừng có chém vào chân Bàn gia ta!"

Phan Tử cũng lớn tiếng: "Tổ sư, anh cũng đừng có nhúc nhích, bằng không ông chém luôn từ đùi anh xuống bây giờ!" vừa nói vừa vung tay thêm nhát nữa, không ngờ nhát này vẫn trượt.

Bàn Tử hét lên: "Thay người thay người, rõ ràng tên nhóc này gai mắt ta, mượn việc công trả thù riêng đây mà."

Diệp Thành và Hoa hòa thượng đứng bên kia cũng nhảy vào giúp đỡ, tính giữ lấy chân của Bàn Tử. Ai ngờ Diệp Thành nhảy xuống còn chưa đứng vững thì dưới chân đã đột ngột lún xuống, nguyên đoạn hành lang đá phía dưới sụp xuống cả, thân thể hắn cũng bị cuốn xuống theo.

Con mẹ nó, đúng là mua thêm phiền phức. Hoa hòa thượng nhanh tay nắm lấy hắn, nhưng bản thân mình cũng chưa đứng vững, lảo đảo ngã trúng cánh tay tôi đang kéo Bàn Tử. Góc độ tôi đứng vốn không tiện dùng sức, vừa va chạm tay đã tuột ra, tiếp đó cả người Bàn Tử bị lôi xuống dưới.

Sự việc xảy ra quá nhanh, với lại ánh sáng quá tù mù nên mới hoảng loạn như thế. Mấy người cuộn thành một đống, Bàn Tử giống như một viên thịt lớn, chưa gì đã lăn xuống đáy hố, cả tôi và Phan Tử cũng bị hắn kéo theo, ngã vào sườn dốc trên hố gạch. Lúc đó tôi chợt cảm thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp đứng lên đã nghe tiếng "canh cách' nối tiếp nhau truyền lên từ tầng gạch phía dưới.

Tôi vừa nghe mặt đã tái đi, tiếng này tôi hiểu rõ quá rồi, đây chính là âm thanh phát ra khi chúng tôi làm thí nghiệm về sức chịu lực của kiến trúc, những vật thể làm từ đá bị đông lạnh hầu hết sẽ nứt theo chiều dọc và tạo ra âm thanh này.

Không đợi tôi hiểu hết mọi chuyện, bốn phía bất chợt chấn động, đáy hố đã sập xuống, khúc hành lang đá bên dưới hố cũng sụp theo. Chẳng ai kịp phản ứng gì cả, đột ngột mất đi thăng bằng, trượt xuống theo sườn dốc như chơi cầu tuột vậy, vùi người trong đống gạch đá dưới đáy hố.

Tôi còn chưa kịp mừng thầm vì mình đoán trước được chuyện này thì đã thấy cái mông ê ẩm, thì ra sau khi ngã trúng sườn dốc, cả người tôi tiếp tục trượt xuống. May nhờ dây thừng giữ lại nên tôi mới không trượt dài xuống đến đáy, nhưng kế đó gạch đá từ khắp các hướng cứ thi nhau đổ ào ào lên đầu.

Mông tôi đau điếng, ôm đầu muốn ngồi lên, nhưng sườn dốc dưới mông quá đứng, chân không mượn được lực. Tôi lấy tay gạt đống gạch ra, hỏi những người khác có sao không. Không ai trả lời cả, chỉ nghe tiếng chửi rủa liên hồi lẫn với tiếng gạch đá va đập không dứt.

Khó khắn lắm gạch mới ngừng rơi, tôi ngước đầu lên, nhìn quanh quất chỉ thấy một khung cảnh tan hoang, mấy chiếc đèn pin bị vùi trong đống gạch đá, mấy chiếc khác lại lăn theo sườn dốc, rơi vào bóng tối mịt mù bên dưới. May là đèn leo núi của Đức khá bền, không chiếc nào bị vỡ hết. Nhưng vài ánh đèn le lói rọi ra từ khe hở giữa đống gạch đá vẫn không thể soi rõ mọi thứ. Bốn bề bao phủ trong một bức màn tối đen, trên đầu cũng mơ hồ thấy một cái lỗ lớn, chính là miệng hố trên hành lang nơi chúng tôi rớt xuống.

Đạo Mộ Bút Ký - Nam Phái Tam Thúc (Phần 1 - Phần 4)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ