#4: Linh cảm

105 9 0
                                    

Tôi cầm tờ hóa trị do dự không biết có nên đến thư viện không? Ngó đồng hồ thì đã gần mười giờ rồi thôi tạm biệt hóa ta đi đây. Tôi đến quán còn bị chị chủ quán la cho một trận vì tội tới muộn. Không phải lỗi tại em mà tại cái đèn giao thông nó bị hỏng nên mới tắc đường đấy! Tôi nhanh chân chạy lên tầng hai kê bàn ghế.

- Em ngồi làm bài trước đi, thầy gọi nước cho. - Tôi giật mình quay lại nhìn, toi rồi. Sao thầy với Hoàng lại đến đây? Tôi bò xuống gầm bàn, men theo mấy cái ghế gần đấy bước xuống cầu thang.

- Thực sự ghét học vậy sao? - Giọng Hoàng vang lên.

- Tớ thích học hay không là việc của tớ nhé cậu! - Đậu! Tôi ghét học ảnh hưởng tới kinh tế nhà nó à? Vô duyên. Tôi đi ra cửa sau nhắn tin cho chị chủ quán xin nghỉ đi về chiều đến làm bù. Nằm trên phòng nghịch điện thoại tôi lại ngủ quên đang lim dim thì bà gọi làm tôi giật mình rơi bốp cái điện thoại vào mặt. Xuống nhà tôi bị mắng té tát nào là lười học này rồi trốn học này và đủ thứ chuyện. Bà à! Ai là người cung cấp thông tin cho bà vậy? Chiều tôi phải gọi điện xin chị chủ quán nghỉ hôm khác làm bù với lí do là đi học nên chị không mắng chỉ đe dọa học hành không cẩn thận thì hôm sau đến nhìn mặt chị mà sống đi. Trong khi người người được ở nhà thì tôi lại phải mò đến trường học.

- Phương Anh! Em đến muộn một phút ba mươi giây rồi! - Tại... - Không tại cái gì hết ra ngồi cạnh Hoàng đi! - Tôi ngồi xuống và bắt đầu nghe thầy giảng, thầy nói tôi bị mất gốc hóa phải học lại từ đầu. HỌC LẠI TỪ ĐẦU đó!

Buổi hôm đó học như đánh vật. Ngón tay mỏi rã rời, chép hết công thức này đến công thức nọ rồi làm bài này ghi bài kia. Tối về nhà tôi nằm luôn trên giường ngủ một giấc ngon lành tới sáng. Hết cái tháng mười đó là tôi chỉ cắm đầu vào học không hiểu tôi học hành kiểu gì mà điểm bất giác cao. Thử nghĩ xem, từ một đứa điểm các môn tự nhiên đội sổ lớp giờ lại ngoi lên vị trí hai mươi chín trên tổng số bốn năm. Lương thiện nằm ở đâu?

Tháng mười một trời kề đông, sau gần tháng học chung với Hoàng thì phải nói là được thông não rất nhiều. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình hơi thái quá chỉ mới chạm khủy tay mình vào tay nó thôi mà tim nó cứ đập nhanh hơn bình thường, thỉnh thoảng nó ngồi sát vào để giảng bài mà cũng nóng ran mặt phải đấy người nó ra. Có khi tôi bị bệnh gì đó rồi không?

Lớp cũ hồi cấp một của tôi tổ chức họp lớp, họp hôm nào không họp lại họp đúng vào hôm tôi học. Gần đến giờ tôi mới kéo kéo tay áo Hoàng.

- Ẹ hèm! Tôi có việc đi trước tí thầy hỏi đừng có nói là tôi trốn học, rồi nhé đi đây!

Tôi nhanh chóng thu dọn sách vở chạy nhanh ra bến xe buýt. Lớp cũ tôi toàn dân nhà giàu tổ chức họp lớp tận khách sạn năm sao, tôi lúc đầu không đi nhưng nghĩ chắc có cậu ấy nên bất đắc dĩ mới đi.

- Phương Anh càng lớn càng xinh gái ra phết! - Thấy tôi vào, mấy đứa con gái xúm lại, bọn này học xong cấp một vào hết trường quốc tế cả cái lớp đấy mỗi tôi vào trường công.

- Phương Anh! Mẹ mày về chưa? - Nghe nói lấy chồng mới hả? - Bố mẹ mày li hôn chưa? - Tôi nắm tay thành đấm.

- Giữ cái miệng của bọn mày cẩn thận vào! Đừng trách tao!

Ê! 520 [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ