Chương 5
Tối muộn, Trịnh Thu Dương tắm xong bước ra, thấy Viên Thụy đang nằm trên giường đọc sách, liếc mắt nhìn, bất ngờ phát hiện cư nhiên không phải "Thám tử lừng danh Conan" —— Cậu là fan Conan nha.
Trịnh Thu Dương hiếu kỳ hỏi: "Sách gì vậy?"
Viên Thụy vung bìa lên cho hắn xem, "Giáo trình diễn xuất – Động tác hình thể".
Trịnh Thu Dương: "..."
Viên Thụy bỏ sách xuống, lại nhìn qua, thống khổ nói: "Không xem nỗi, chữ nhiều quá."
Trịnh Thu Dương nói: "Đừng xem, ngủ đi."
Viên Thụy đóng sách lại, đặt bên cạnh chồng truyện "Thám tử lừng danh Conan" ở đầu giường, rồi trở mình nằm thẳng trên giường.
Trịnh Thu Dương cúi xuống hôn cậu.
Hôn xong, Viên Thụy mở đôi mắt có chút ướt át ra, hỏi: "Muốn làm sao?"
Trịnh Thu Dương cười cười, nói: "Em nói xem?"
Viên Thụy tay sờ soạng từ bụng dưới trở xuống của Trịnh Thu Dương, rối rắm một hồi mới nói: "Làm đi, anh đã cứng như vậy rồi... Ngày hôm nay đừng bóp ngực em được không?"
Trịnh Thu Dương không hiểu, "... Tại sao?"
Viên Thụy lúng túng nói: "Lúc lên lớp luyện thể hình phải cởi áo khoác, anh lần nào cũng bóp chỗ này làm nó sưng, cách áo cũng có thể nhìn thấy, to đến mức không bình thường."
Trịnh Thu Dương có chút buồn cười, đáp ứng nói: "Được, không bóp."
Nhưng chưa đầy một lát hắn đã không nhịn được, tay liền lần mò tới chỗ đó, Viên Thụy lập tức kháng nghị: "Dừng tay!"
Trịnh Thu Dương vội thu tay về. Còn chưa tới nửa phút, hắn lại sờ soạng tiếp.
Viên Thụy bất mãn nói: "Đã nói rồi mà, anh làm gì vậy?"
Trịnh Thu Dương bất đắc dĩ nói: "Càng không muốn, càng không quản được tay mình."
Viên Thụy nghĩ thầm, nói hưu nói vượn, anh là tên cuồng bóp vếu.
Trịnh Thu Dương nói: "Em xoay người nằm sấp đi, không nhìn thấy nói không chừng sẽ không ngứa tay."
Viên Thụy cảm thấy anh nói cũng đúng, liền nghe lời xoay người nằm sấp trên giường.
Trịnh Thu Dương giữ lấy hông cậu tiến vào, hai người từ trạng thái chậm rãi đến kịch liệt, đệm giường vang kẽo kẹt nha kẽo kẹt.
Viên Thụy vốn đang rên rĩ vui vẻ, đột nhiên âm điệu to lên, quát: "Anh lại nữa!"
Trịnh Thu Dương vội đem tay thả lại bên hông cậu.
Cứ lặp lại như vậy mấy lần, Viên Thụy có chút tức giận nhưng lại thoải mái đến không nói được thành câu, Trịnh Thu Dương chiến đấu say sưa, dần dần quăng luôn chuyện này ra sau đầu, phóng túng vừa xoa vừa bóp.
Cuối cùng, hai người phóng thích ngã ở trên giường thở dốc.
Trịnh Thu Dương lúc này mới nhớ tới, trốn tránh trách nhiệm nói: "Cũng không thể trách anh toàn bộ."
BẠN ĐANG ĐỌC
VIên Tiên Sinh Luôn Không Vui.
HumorTác giả: Từ Từ Đồ Chi Thể loại: Hiện đại, ấm áp, công thích da trắng ngực to x thụ da nâu mê trai ngực phẳng, HE. Truyện không phải mình dịch, mình chỉ đăng lại để dành đọc off.