Ji Yong và cậu đang nói chuyện thì điện thoại Ji Yong đổ chuông, là điện thoại của Seung Hyun hyung. Ji Yong nháy mắt với Seung Ri, rồi để chế độ loa ngoài.
"Anh đem thằng nhóc đến chỗ em là có ý gì?", Ji Yong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tuy anh biết lý do nhưng để Seung Ri nghe chính Seung Hyun nói như vậy cũng tốt.
"Đến thăm cậu chứ gì nữa. Dù sao cậu cũng chăm sóc nó được hai năm, nó còn thân với cậu hơn tôi còn gì".
"Còn tưởng anh vì năm đó em đã đem nó đến trước mặt Dae Sung tự thú thay anh nên giờ anh mới cố tình làm bảo bối nhà em nghi ngờ em, thật may bảo bối nhà em rất bao dung, nói rằng muốn đem thằng bé về cho ba mẹ xem mặt, sau này sẽ yêu thương nó như con mình", Ji Yong nhịn cười nhìn sang Seung Ri.
"Cậu được lắm, còn dám nhắc lại vụ cậu phản bội anh năm xưa".
"Anh có hiểu sai khái niệm phản bội không vậy, em chỉ là muốn giúp anh nhanh chóng giải quyết lo lắng, anh cứ định dấu Dae Sung như vậy đến bao giờ".
"Xem như vụ đó anh nên biết ơn cậu, vậy cậu giải thích như thế nào khi lại lôi vợ anh về đây mở công ty".
"Hyung à, em trốn hai người còn không kịp, tội tình gì lại đem hai người cùng quay về đây", Ji Yong tức tối muốn nghẹn thở.
"Không nói với cậu nữa, giữ Dae Hyun vài ngày cho anh đây bàn công việc với vợ anh".
"À, vậy ít ra anh cũng nên nhờ người ta một cách lịch sự chứ, còn thêu dệt lên một câu chuyện gây chiến gia đình người khác như vậy", Seung Ri điên tiếc chen vào. Nếu là cậu của ngày xưa, đa nghi như trước, cái tôi cao như trước không phải một lần nữa đi vào vết xe cũ sao.
Seung Hyun nghe thấy giọng của Seung Ri liền nhanh tay cúp máy.
"Papa, papa à", Dae Hyun không đủ sức đẩy cánh cửa kính ra chỉ có thể dùng đôi tay bé nhỏ đập vào cửa kính.
"Nhóc kêu anh kìa", Seung Ri đang ôm Ji Yong dĩ nhiên nhìn thấy ở phía sau, Dae Hyun đang muốn ra ngoài cùng bọn họ.
"Đi vào thôi, thời tiết ngày càng lạnh rồi", Ji Yong vừa mở cửa ra Dae Hyun đã nhào vào lòng anh muốn anh bế lên.
Dae Hyun cau mày ra vẻ người lớn mà trách mắng: "Bác sỹ nói papa không được ở ngoài trời lạnh lâu".
Ji Yong nở nụ cười yêu chiều, xoa đầu nhóc: "Papa mặt áo ấm rồi nên không sao, con đừng lo", định nhéo mặt nhóc con nhưng cảm nhận được vị chua đang lan toả nên miễn cưỡng bế nhóc con thả lại lên giường.
Ji Yong nằm ở trên giường chơi đùa với nhóc con, Seung Ri tắm xong liền thay Ji Yong nằm chơi với cậu bạn nhỏ, nói chuyện được một lúc Seung Ri nhớ lại lời bạn nhỏ nói lúc nãy không khỏi thắc mắc: "Papa tại sao không được ở ngoài trời lạnh".
"Có lần papa bị bệnh rất nặng, phải nằm viện rất lâu, nhìn papa ngủ hoài trên giường con rất buồn. Cô bác sỹ nói papa không sao chỉ là đang ngủ một chút, còn nói chỉ cần sau này papa không lạnh là không sao hết", Dae Hyun từ tốn nói hết những gì trong trí nhớ của nhóc.
Seung Ri ngập ngừng một chút liền dùng điện thoại Ji Yong gọi cho Seung Hyun hyung, cậu mất kiên nhẫn mà vào thẳng vấn đề: "Tôi là Seung Ri, có phải Ji Yong đã từng nhập viện không?".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nyongtory] Don't be Afraid of Love
FanfictionPairings: Ji Yong, Seung Ri. Category: nhẹ nhàng, HE. Thanh xuân. Đoạn hồi ức của tình yêu và tuổi trẻ. Tình yêu vội vàng và thiếu kiên định lẫn thêm tuổi trẻ vừa ương bướng vừa kiêu ngạo cố chấp. Chúng tôi có nhau rồi lại đánh mất nhau. . . Có chắ...