Chiếc ô tô sang trọng từ từ chạy qua cánh cổng rộng lớn. Ngôi biệt thự với phong cách Châu Âu đang dần hiện ra trước mắt. Tôi vô cùng ngưỡng mộ chủ nhân của nơi đây, tuy tôi không phải người am hiểu về nghệ thuật nhưng cũng có thể nhìn ra được sự tinh tế trong cách thiết kế "tòa lâu đài" này. Biệt thự trắng tinh khôi nằm giữa vườn hoa oải hương tím biếc, cách điêu khắc bức tượng nữ thần đặt trước khoảng sân rộng lớn cũng tỉ mỉ vô cùng. Tôi ngẩn người ra một chút đánh giá, để sở hữu được một nơi như này, số tiền để họ chi ra cũng không phải là ít.
Mặt tròn mắt dẹt, tôi thèm thuồng nhìn mọi ngóc ngách mà không để ý xe đã dừng từ lúc nào. Mãi đến khi quản gia kính cẩn mở cửa tôi mới giật mình thoát mộng. Kỳ thực tôi đang hoa cả mắt đây, miệng há ra còn chảy cả dãi. Nghĩ lại mới nhớ đến người đang ngủ gục trên vai mình, cậu ta cũng thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình quyền quí, dù trí óc không được bình thường nhưng dẫu sao cũng chẳng phải lo nhiều về tương lai. Từ nhỏ cho tới lớn chắc cũng được người bưng kẻ bê hầu hạ, chẳng như tôi đến tuổi này vẫn thất nghiệp ế nhăn răng.
"Thiếu gia! Thiếu gia! Chúng ta đến nhà rồi!" Kookie nghe tiếng quản gia nhắc nhở cuối cùng cũng mở mắt. Cậu ta ngáp dài một cái rồi chui ra ngoài xe. Ơ mà... Hình như cậu ta mất trí luôn rồi hay sao? Mới nãy còn sống chết lôi tôi về, giờ lại không thèm để ý tới tôi luôn. Cứ thế một mạch ra khỏi xe rồi lững thững vào nhà. Ô hay nhỉ, rốt cuộc mục đích tôi đến đây là cái gì vậy?
Khi mà tôi còn đang không biết phải làm sao thì người phụ nữ phía trước quay xuống cười với tôi. Lại một người nữa đi tới mở cửa xe, chào đón tôi như một kẻ cao quí mà cúi người chín mươi độ, họ được đào tạo khá tốt đấy, cách ăn nói cũng lịch sự làm tôi cảm thấy bản thân như đang biến thành một ông hoàng vậy.
"Mời cậu!" Vị phu nhân kia hướng tay về phía cửa nhà, lịch sự nói với tôi.
"Cảm ơn!"
Chúng tôi cùng nhau bước vào trong, một làn gió mới tạt qua mặt làm đầu tôi quay cuồng hết cả. Mùi hương ngòn ngọt ngang nhiên xông vào cánh mũi làm tôi cảm thấy dễ chịu đôi chút, sự ấm áp khiến tôi nhẹ lòng, thả lỏng mình cảm nhận không gian. Dù là kiến trúc ngoài sân hay ở trong nhà, tất cả đều rất thật lộng lẫy, tôi chỉ đau đáu nhìn những đồ vật được bày trí mà không dám chạm vào, sợ mình sai sót gì đó, đến lúc đấy có bán thân chắc cũng không đền hết tội.
Chiếc áo khoác đáng giá bằng cả tháng lương của tôi được người ta mang đi giặt, coi như đó là một cách tạ tội. Tôi ở ngoài phòng khách, vẫn duy trì trạng thái ngẩn người đặt mông xuống lớp nệm sofa êm ái. Tôi thấy ngượng, ngượng vô cùng khi chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng hiểu sao vị phu nhân kia lại mời mình tới đây. Tất cả cũng chỉ vì trí tò mò, tôi hơi ngẩng đầu nhìn bà, người phụ nữ ấy khẽ mím môi, vẫn mang trên khuôn mặt một nỗi buồn man mác.
"Phu nhân! Không biết bà có việc gì nói muốn nói với tôi?" Tôi ngần ngại hỏi. Bầu không khí phút chốc bỗng trở nên gượng gạo khi bà ấy im lặng. Người làm từ trong bếp đi ra, đặt trước mặt tôi một ly nước hoa quả ép, còn trước mặt bà ấy thì đặt một tách trà. Nhấp một ngụm nhỏ cho đỡ quê, tôi lại nói tiếp. "Phu nhân... con trai bà..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Chồng Ơi!
Novela Juvenil"Này ngốc! Em đã hại đời anh rồi! Giờ hãy chịu trách nhiệm với anh đi!" "Ah! Chồng ơi! Em không biết chịu trách nhiệm là gì a..." (Tự vỗ bốp vào trán) "Không biết sao?" "Vâng ạ!" "Đồ ngốc nhà em chỉ cần hiểu chịu trách nhiệm là phải ở bên anh, yêu...