Quyển 2-Chương 29: Mảnh tuyết thứ mười ba(1)

526 11 0
                                    


  Cố Trĩ Niên nấn ná ngoài cửa hồi lâu, không dám đi vào. Hộ vệ hai bên đứng thẳng chào anh, anh chỉ thuận miệng đáp lại.

Anh xoay người nhìn tuyết đọng thành từng đám trên đầu cành khô. Từng mảng tuyết nặng nề liên tục rơi xuống phát ra tiếng sột soạt. Lại một trận gió thổi rơi tuyết xuống dưới mái hiên, khí lạnh làm anh thanh tỉnh.

Bên trong không có động tĩnh, anh do dự chốc lát, nghĩ đây là chuyện khẩn cấp, cuối cùng anh cắn răng đẩy cửa tiến vào.

"Tam thiếu." Cố Trĩ Niên hấp tấp kêu một tiếng.

Đồng Hiên Tuấn liếc anh một cái, giơ ngón tay lên ra hiệu chớ lên tiếng. Thế này Cố Trĩ Niên mới phát giác thì ra trong ngực Đồng Hiên Tuấn có người đang nằm.

Người nằm trong lòng anh hơi cựa mình như chực tỉnh dậy, Đồng Hiên Tuấn nhướn mày không vui. Cố Trĩ Niên hơi ngạc nhiên, vừa liếc mắt nhìn thì phát hiện hóa ra là Tam thiếu phu nhân.

Đồng Hiên Tuấn đến thở cũng không dám, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Cảnh Cảnh, may mà cô chỉ trở mình chứ không tỉnh lại. Lúc này Đồng Hiên Tuấn mới thở hắt ra, khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười bình thản.

Cố Trĩ Niên nhìn những động tác này của Đồng Hiên Tuấn thì vẻ mặt liền tối sầm.

Anh từng cãi nhau với Quách Chử đống vì Tam thiếu phu nhân, hiện giờ anh ngày càng tin tưởng lời Quách Chử Đống – hồng nhan họa thủy!

Quách Chử Đống có con mắt tinh tường, nhiều năm qua mưu sự cho Đồng Hiên Tuấn chưa bao giờ xảy ra chuyện không may. Lúc này Cố Trĩ Niên ngẫm lại lời của Quách Chử Đống, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Anh ngẩng đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, chỉ thấy vẻ mặt anh sung sướng như một đứa trẻ.

Anh đi theo Đồng Hiên Tuấn nhiều năm, chưa từng thấy Đồng Tam thiếu quan tâm bất cứ ai như này, chưa từng thấy Đồng Tam thiếu vì người khác vui vẻ mà hân hoan, cũng chưa từng thấy Đồng Tam thiếu vì ưu sầu của người khác mà âu lo!

Gió tuyết ngoài cửa sổ thét gào, cả một vùng đất mờ mịt, xơ xác cô liêu.

Trong phòng khách yên tĩnh chỉ nghe tiếng quả lắc của chiếc đồng hồ đặt sát đất chuyển động qua lại, ánh sáng từ những mảng tuyết ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt đầy mệt mỏi của Đồng Hiên Tuấn, Cố Trĩ Niên vừa ngẩng đầu liền thấy rõ ràng.

Trong phòng toàn là hơi ấm nhưng lồng ngực Cố Trĩ Niên lại bức bối không thôi, hoảng hốt cảm thấy người này và Đồng Hiên Tuấn mà mình biết chênh lệch rất xa.

Đồng Hiên Tuấn liếc anh một cái, toan mở miệng hỏi thì Tô Cảnh Cảnh lại động đậy. Anh lập tức đánh mắt nhìn người trong lòng, chỉ thấy Tô Cảnh Cảnh hé mắt, thấy vẻ mặt anh thay đổi liền cười: "Em ngủ lâu chưa?"

Đồng Hiên Tuấn ôn hòa nói: "Không lâu, trời mới bắt đầu sáng thôi, nếu em vẫn mệt thì ngủ thêm lúc nữa đi." Anh không hề để ý đến cảm giác tê rần, e ẩm trên cánh tay.

Tô Cảnh Cảnh hơi liếc mắt nhìn ra ngoài, khóe miệng cô hơi cong tạo thành nụ cười nhợt nhạt.

"Chỉ có điều..." Cô thì thào, ngồi dậy từ trong lòng anh, sửa sang lại quần áo. Lúc này cô mới nhìn thấy Cố Trĩ Niên cũng ở đây, thầm cảm thấy kỳ lạ, đoạn quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn.

Khắp phòng khách được ánh sáng của những đám tuyết chiếu sáng từng tấc, chỉ thấy Đồng Hiên Tuấn mặc một thân quân phục màu xanh vải ga-ba-đin, khôi ngô tuấn tú, chỉ có điều trên trán hơi có vẻ âu sầu, huy chương trên vai anh lấp lánh trong ánh sáng của tuyết.

Tô Cảnh Cảnh thầm cảm thấy kỳ lạ, Đồng Hiên Tuấn rất ít khi mặc quân phục, ngoại trừ ở ngoài cũng chưa từng thấy anh mặc quân phục.

Đồng Hiên Tuấn nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt cô, liền cười nói: "Em trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Tông Hi?" Tô Cảnh Cảnh gọi anh, thấy vẻ mặt anh hơi đổi. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh hoảng loạn, vội kéo tay áo anh, lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đồng Hiên Tuấn thu lại vẻ mặt, cười nói: "Không có."

Tô Cảnh Cảnh tất nhiên không tin anh, đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhìn thẳng Đồng Hiên Tuấn. Đồng Hiên Tuấn và cô nhìn nhau, trong mắt có những tia sáng nhạt màu lưu chuyển, rồi bất chợt đôi mắt đen nhánh ấy tối xuống.

Tô Cảnh Cảnh thấy trong mắt anh có điều kỳ lạ thì trong lòng căng thẳng. Anh chỉ vươn tay ôm cô, sau đó vô cùng dịu dàng nói: "Thật sự không có."

Tô Cảnh Cảnh không tin, cau mày, nhìn Đồng Hiên Tuấn vẫn cười như thường. Cô đành nói: "Em về phòng thay quần áo."

Đồng Hiên Tuấn nói: "Được."

Tô Cảnh Cảnh rời khỏi ngực anh, Đồng Hiên Tuấn im lặng một lúc rồi bất thình lình vươn tay kéo cô. Cô ngạc nhiên bị anh ôm vào trong lòng.

"Sao vậy?" Cô hỏi anh.

Đồng Hiên Tuấn lắc đầu, chỉ ôm chặt lấy cô như đang ôm lấy bảo vật quý báu nhất trên đời. Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy hoảng tới cực điểm, trái tim nảy thình thịch, lời ra khỏi miệng chỉ có: "Tông Hi..."

Đồng Hiên Tuấn buông lỏng tay, cười cười, Tô Cảnh Cảnh rất ngạc nhiên nhưng không biết nên nói gì. Đồng Hiên Tuấn chỉ bình tĩnh nói: "Không sao, chỉ muốn ôm em một cái thôi. Em nhanh đi thay thường phục đi."

Tô Cảnh Cảnh gật đầu, đứng dậy lên lầu.

Đồng Hiên Tuấn nhìn Tô Cảnh Cảnh lên lầu, thân hình cô ngày càng gầy nhỏ, phảng phất như gió vừa thổi sẽ bay đi. Đồng Hiên Tuấn ngưng mắt nhìn bóng dáng ngày càng xa của cô, than thở một tiếng, đến Cố Trĩ Niên gọi anh cũng để ngoài tai.

"Tam thiếu." Cố Trĩ Niên bất đắc dĩ đành gọi anh lần nữa, lúc này Đồng Hiên Tuấn mới phục hồi tinh thần.

"Sao?"

Cố Trĩ Niên theo Đồng Hiên Tuấn nhiều năm, biết cái gì nên nói, cái gì không nên: "Tam thiếu, nên lên đường."

Đồng Hiên Tuấn nghe vậy thì như mới bừng tỉnh từ giấc mộng. Anh lẩm bẩm: "Chuẩn bị xong hết rồi à?"

"Xong hết rồi. Tam thiếu, nhanh chóng lên đường thôi, phòng ngừa phát sinh biến cố."

Đồng Hiên Tuấn gật đầu, quay đầu nhìn những bậc thang trống trải, ánh sáng chuyển động trên lan can trạm hoa văn mạ bạc tinh tế.

Anh chưa từng tham gia trận chiến nào, đọc thuộc binh thư chẳng qua là lý luận suông, lần này toàn bộ quân thứ ba tiến về Duyên Giang sống chết chưa biết. Nhưng binh đến dưới thành, há có thể không đánh!

"Tam thiếu, có một câu không biết có nên nói hay không." Cố Trĩ Niên hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn nói ra miệng.

Đồng Hiên Tuấn liếc anh, dửng dưng nói: "Nói đi."

Cố Trĩ Niên tập trung tinh thần: "Tam thiếu, cần bỏ thì nên bỏ."

Đồng Hiên Tuấn lạnh lùng lườm anh, tay nắm chặt thành quyền, rồi chậm rãi thả ra.

"Lời này, đừng nói nữa."

"Vâng." Tuy trong lòng Cố Trĩ Niên không thoải mái nhưng nếu Đồng Hiên Tuấn đã mở lời thì anh sẽ không phản bác, đành phải đồng ý. Đồng Hiên Tuấn lạnh lùng nhìn anh, muốn nói lại thôi, cuối cùng buông tiếng thở dài: "Chuẩn bị lên đường đi."

"Vâng." Cố Trĩ Niên đáp lời, đang định rời đi thì nghe trên lầu có tiếng động.

Đồng Hiên Tuấn không quay đầu lại, bước nhanh tới cửa. Cố Trĩ Niên lại ngược lại, bước chậm hơn.

Lúc đi tới cửa, Đồng Hiên Tuấn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt một cái, trên bậc thang trống không, anh cong khóe môi nở nụ cười, song nụ cười kia vô cùng thê lương, khác hoàn toàn với nụ cười gió nhẹ mây bay lúc thường.

Cô không phải loại người quấn quýt si mê, dù biết, cô cũng sẽ không ngăn anh. Lần này đi thực sự là khổ cho cô, lòng anh áy náy, ánh mắt dừng lại trên cầu thang thật lâu.

Cố Trĩ Niên đứng sau lưng anh, thấy anh thất thần bèn nói: "Tam thiếu, quân đội đang chờ xuất phát."

Đồng Hiên Tuấn mấp máy môi, những gì muốn nói như bị đông đặc lại.

Anh tự tay đẩy cửa ra, tuyết như những hạt muối lất phất bay vào, dính vào tóc anh, trán anh, chốc sau biến thành những giọt nước lạnh buốt, chảy dọc theo sợi tóc, thái dương xuống khuôn mặt, anh không vuốt chúng đi.  

CHUYỆN CŨ Ở THÀNH CÙ ANNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ