Buổi đêm ngày hôm ấy, mưa giăng trắng xóa bầu trời Seoul.
Yugyeom đứng dưới hiên một ngôi nhà nằm đối diện kí túc xá của BlackPink. Cậu đã ở đó hơn hai tiếng đồng hồ, không để gặp ai, cũng chẳng có ý định di chuyển. Chỉ đơn giản là cậu muốn nhìn cô gái ấy thêm một lần, một lần cuối cùng sau tất cả những thương tổn cùng cay đắng mà cô ấy đã đi qua.
"Yugyeom, em dùng thuốc ngủ là do thư nguyền rủa của antifan, không liên quan gì đến chị Chaeyoung cả..."
Trước lời giải thích của Tzuyu, tất cả những gì Yugyeom có thể đáp lại chỉ còn một cái gật đầu máy móc. Mỗi lần nghe những người xung quanh nhắc tới Park Chaeyoung, chẳng rõ vì sao mà trái tim cậu lại vô cớ rung lên dữ dội, cùng với đó là cảm giác đắng nghét cùng đau đớn cứ thế dâng trào. Kim Yugyeom nào phải một kẻ bảo thủ, cứng đầu. Cậu biết rằng mình sai, cậu biết rằng đã chẳng một lời bào chữa, xin xỏ nào có thể chuộc lại lỗi lầm mà mình phạm phải. Chaeyoung không muốn gặp cậu nữa, cậu biết. Chaeyoung không muốn nghe lời xin lỗi từ cậu nữa, cậu biết. Ấy vậy mà Kim Yugyeom vẫn ngoan cố tìm đến đây, muốn dùng sự lăng câm để thay cho một lời tiễn biệt.
Bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ giữa làn mưa mờ ảo. Chaeyoung lững thững bước đi trên con đường mưa thưa thớt bóng người. Nó có mang theo ô, ấy vậy nhưng mái tóc cùng vai áo vẫn bị nước mưa làm ướt một mảng lớn. Nhưng có lẽ Chaeyoung cũng chẳng buồn bận tâm đến điều đó nữa rồi.
Nó dừng chân trước lối vào kí túc xá, nấn ná ngắm nhìn bó hoa được để lại dưới mái hiên có đính kèm tên người gửi. Những bông hoa hướng dương còn ướt nước mưa và ướt sương đêm, đồng thời cũng làm ướt nhòe cả gương mặt nó. Chaeyoung đã rất nhiều lần chèo kéo Yugyeom tặng hoa cho mình, dĩ nhiên đó là hoa hồng - loài hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt. Nhưng rồi sau mọi chuyện, thứ bất diệt mà nó nhận được, có lẽ vẫn mãi chỉ là đau thương.
"Yugyeom ơi..."
Chaeyoung toan quay lưng lại phía sau, vùng chạy về nơi nó biết có người vẫn đang đứng đợi, nhưng rồi nó không thể. Cuộc tình ấy nó đã cam tâm vứt lại , tổn thương ấy nó đã một mình ôm lấy, và trên tất cả, Park Chaeyoung vốn hiểu có một sợi dây xích khổng lồ níu chân, chẳng để nó có cơ hội quay đầu. Vì so với kẻ mang nhiều đớn đau, cho đến tận cùng, nó lại thấy bản thân mình giống với một kẻ quá đỗi xấu xa nhiều hơn tất thảy.
Ngay trong buổi tối ngày hôm qua, các trang báo nhất loạt đăng tin GOT7 Yugyeom và TWICE Tzuyu hẹn hò, với những bức ảnh Yugyeom luôn ra vào bệnh viện nơi Tzuyu điều trị. Không còn lựa chọn nào khác, JYP cuối cùng cũng thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.
Chaeyoung ngỡ rằng không quan tâm, nhưng hóa ra nó vẫn quan tâm và đau lòng hơn hơn những tưởng. Chaeyoung ngỡ rằng mình cũng sẽ có một chút xíu vui mừng, rằng mối tình dở dang giữa hai người ấy rốt cuộc cũng có một cái kết xứng đáng hơn. Nó đã nghĩ mình sẽ như vậy, nhưng rốt cuộc, duy chỉ có cảm giác dằn vặt, tội lỗi là không ngừng giày xéo trái tim mình.
Điều Tzuyu lo sợ vốn đã xảy ra, rằng con bé và Yugyeom sẽ bị dư luận đay nghiến, mắng chửi, nhất là khi Tzuyu còn đang phải ngưng hoạt động để điều trị, còn sự nghiệp của GOT7 thì vẫn hoài lênh đênh. Kệ xác bọn họ đi, vốn dĩ đâu còn liên quan gì nữa?! Chaeyoung luôn muốn nói thế, nhưng không được.
Vì nó biết chính xác tin đồn và cả những bức ảnh ấy vốn từ đâu mà thành.
Biết chuyện Chaeyoung đơn phương Yugyeom, biết rằng mối quan hệ lằng nhằng giữa cả ba càng lún sâu càng thêm phần rắc rối, phía YG đã tự tay cắt đứt tất cả. Đừng cho rằng YG cưng Chaeyoung đến vậy, cái bọn họ thật sự quan tâm là tương lai của BlackPink. Kết cục của Yugyeom giống như một lời cảnh cáo ngầm YG gửi tới bốn cô gái của mình, rằng yêu đương vốn là điều không được phép, bằng không, kết cục của những câu chuyện ấy cũng như người mà các cô gái yêu, sẽ còn thê thảm hơn Kim Yugyeom rất nhiều lần.
Chaeyoung đứng chôn chân trước cửa kí túc xá, chỉ biết ôm chặt bó hoa vào lòng thay vì ngoái lại phía sau. Nó biết Yugyeom đứng đó, ấy vậy mà lại chẳng đủ can đảm để chạy về phía cậu thêm dù chỉ một lần. Nếu đây là lần gặp mặt sau cuối của cả hai, liệu rằng nó có nên đưa ra một lời xin lỗi? Ấy vậy mà Chaeyoung nào dám đối diện, khi sự nghiệp của Yugyeom đã bị chính tay nó đẩy xuống vực sâu?
Mọi người luôn trách Yugyeom là một kẻ ích kỷ, nhưng cho đến cuối cùng Chaeyoung cũng nào có khá hơn? Là nó tự ôm gai nhọn vào lòng, là nó tự biến mối tình này đã trở nên chẳng tài nào cứu vãn.
"Yugyeom ơi, tớ sai rồi..."
Chaeyoung mím chặt môi, cố giấu cho tiếng nấc lạc trong cơn mưa ảm đạm. Tất cả những gì Kim Yugyeom có thể nhìn từ phía sau chỉ là một bóng dáng thất thần, và mong manh tựa hồ sắp vỡ tan như bọt nước. Cậu muốn chạy về phía cô gái ấy, muốn xin lỗi một trăm, một ngàn lần về những gì đã nói, những gì cậu đã ngu ngốc gây ra, nhưng không thể. Park Chaeyoung không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa, cũng chẳng còn mong mỏi cậu sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình.
Điều duy nhất cậu có thể làm, có lẽ chỉ còn là lẳng lặng rút lui sau khi gửi đi những bông hoa ướt đẫm màu ly biệt. Chaeyoung luôn muốn hoa hồng, nhưng rất tiếc khi cậu chỉ biết gửi đến một bó hướng dương. Hoa hướng dương, hoa của mặt trời, hoa của hy vọng, rằng cô gái ấy mãi luôn rạng rỡ và vui tươi, như khoảnh khắc ào tới trong cuộc đời cậu.
"Xin lỗi. Và tạm biệt!"
Trên con đường vắng lặng trải dài, chỉ còn hai con người lặng lẽ bước đi về hai hướng. Nếu kết thúc này vốn đã nhìn thấy từ thời điểm khởi đầu, liệu rằng chúng ta có ngoan cố tìm cách níu giữ nhau thật chặt, để rồi thật đau?
----
end fic được chưa các mẹ... chứ hình như tớ vừa viêt chap cuối kìa.