Liên tiếp mấy ngày, Trữ Nhược đều không bước ra khỏi cửa, cả ngày ru rú trong căn phòng nhỏ tối đen chơi đùa với bát thuốc.
Mộ Cẩm cũng không giận dỗi, khi thì đi dạo bên cạnh hắn, khi thì lấy một quyển sách ra lật tới lật lui, khi thì nói chuyện phiếm với hắn vài câu.
Mộ Cẩm hỏi: "Ngươi đang nghịch cái gì vậy? Đầu đầy mồ hôi rồi kìa."
Trữ Nhược đáp ngắn gọn: "Một thứ rất quan trọng."
"Nghỉ chút đi, có cần thiết đến mức phải làm cả ngày lẫn đêm vậy không?"
Trữ Nhược mất kiên nhẫn nói: "Cần thiết!"
Cuộc đối thoại như vậy cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày hai ba lần, lúc Trữ Nhược rốt cục như trút được gánh nặng, Mộ Cẩm ảm đạm nói: "Sáng mai ta phải đi."
Trữ Nhược biến sắc: "Nhanh như vậy sao? Mới năm ngày mà ..."
Mộ Cẩm cười khổ: "Ở đây năm ngày, còn tính thêm lộ trình đi về thì mất hơn nửa tháng, đến được đây đã là quá lắm rồi, làm sao thiêu tam giản tứ (*) đường sống được chứ?"
(*thiêu tam giản tứ – chọn ba lấy bốn: kén chọn)
Trữ Nhược cãi chày cãi cối nói: "Ngươi không phải là Thiếu chủ à? Sao bọn họ lại không nghe lời ngươi?"
Mộ Cẩm rũ mi mắt, chỉ vuốt vuốt tóc Trữ Nhược, cười mà không đáp.
Không khí lập tức trầm mặc như chưa đêm đã tối, đưa tay không thấy được năm ngón. Mộ Cẩm hanh hanh cổ họng, giọng điệu giả vờ trách móc: "Nhìn ngươi kìa, ta vất vả lắm mới đến được một lần, vậy mà ngươi cả ngày chỉ lo cho cái ấm thuốc, quăng ta qua một bên, sao tự nhiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật."
Y khom người, thấy Trữ Nhược cắn môi không nói được một lời, liền kề sát vào lỗ tai Trữ Nhược thổi khí, đùa dai: "Lần sau ngàn vạn lần đừng như vậy nữa."
Trữ Nhược giương nắm đấm nhào tới Mộ Cẩm, uy vũ sinh phong. Mộ Cẩm vươn hai ngón tay kẹp lấy cổ tay hắn: "Chút công phu tầm thường của ngươi mà đòi đánh ta à."
Trữ Nhược kêu gào: "Năm sau ngươi lại đến thử xem xem!"
Mộ Cẩm cười khanh khách nói: "Được, sang năm tái chiến, nếu ngươi đánh ta được một cái thì ta sẽ đáp ứng một yêu cầu. Nếu vẫn không được thì..."
Trữ Nhược cắt ngang y: "Tuyệt đối không có chuyện không thể!"
Mộ Cẩm gật đầu: "Tốt lắm, nói trước bước không tới. Ta sẽ dùng một năm để suy nghĩ xem, nếu không thể thì yêu cầu ngươi làm gì."
Một đêm sao sáng mờ nhạt, một đêm không người nào ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc thần y cùng Trữ Nhược đưa tiễn Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm hướng Hoắc thần y hành lễ: "Đã làm phiền nhiều ngày, tiền bối bảo trọng."
Hoắc thần y hơi hơi vuốt cằm: "Mộ thiếu hiệp, ngươi cũng bảo trọng."
Trữ Nhược bất mãn nói: "Sư phụ, ông trước kia đều gọi thẳng tên y, sao bây giờ lại gọi thành thiếu hiệp? Nghe không được tự nhiên."
YOU ARE READING
Lời hứa cả đời
Short StoryVăn án: Trữ Nhược năm ấy 12 tuổi, cứu Mộ Cẩm 14 tuổi, Mộ Cẩm hứa rằng cả đời sẽ đối tốt với hắn. Mỗi năm họ chỉ gặp nhau vẻn vẹn có năm ngày, suốt mười năm từ 12 tuổi đến 22 tuổi, trong lòng đều chỉ có một mình người ấy. Cuộc đời, mộ hương thoang th...