Chap 4: Đôi mắt

28 1 0
                                    




Cô gái nhẹ nhàng quay đầu, đúng vậy, chỉ quay cái đầu còn toàn bộ thân thể vẫn bất động. Ngay khi thấy rõ bộ mặt cô ta, Lý Hách Tại chỉ ước có thể được nhắm mắt lại, nhưng không biết vì sao mắt cậu lại không thể chớp, cứ mở trừng trừng thu nhận hết tất cả hình ảnh.

Có lẽ là do bị thắt cổ chết nên khuôn mặt cô gái vẫn còn đủ ngũ quan, chỉ là làn da hơi tái một chút, con ngươi trong mắt hơi nhỏ và đỏ một chút, cái miệng đang mỉm cười hơi rộng một chút và hàm răng nhọn hơn một chút so với người thường.

Hách Tại cảm thán, nếu so ra, mấy con ma giả trong phim vẫn đáng sợ hơn nhiều, ma thật cũng khá đẹp, chỉ cần cô ta xoay luôn phần thân là được.

"Đi! Đi cho ta!"

Đúng lúc một người một ma còn đang "trừng" nhau, giữa màn mưa lại vang lên giọng nói.

Hồn ma vừa nghe thấy giọng nói ấy lập tức thôi không mỉm cười, thay vào đó là cả cơ thể chấn động, không ngừng run rẩy đầy sợ hãi. Dần dần, bóng dáng cô ta càng mờ nhạt, trước khi hoàn toàn biến mất, cô nhìn vào mắt Hách Tại, bên tai cậu liền nghe thấy thanh âm thì thầm:

"Giúp tôi... giúp tôi..."

Vào giây cuối cùng, Hách Tại thoáng thấy bên cạnh cô gái xuất hiện một làn khói đen, nó cách cô vài cm, chính giữa làn khói ấy mơ hồ có con mắt to chớp động. Hách Tại có thể cảm nhận được con mắt đang nhìn mình vì sống lưng cậu bỗng nhiên lạnh toát, cả người cứng ngắc như thể bị thôi miên.

Khi làn khói hoàn toàn tan biến mưa vẫn tiếp tục ầm ầm trút xuống trên mái nhà, Hách Tại ngây ngẩn nhìn ra giữa sân cho đến khi thân thể thật sự chịu không nổi mà khuỵu xuống. Phác Chính Thù lập tức giơ tay ra đỡ lấy cơ thể đã mềm nhũn của đàn em, dìu cậu tới bên ghế ngồi xuống. Anh không hỏi chuyện cậu vừa trải qua, chỉ yên lặng lấy khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi cho cậu.

"Tại sao... trước giờ... em chưa từng thấy mà, tại sao chứ?"

"Khoan hãy nói chuyện đó, em nghỉ ngơi chút đi."

Hai người ngồi lặng yên nhìn màn mưa bên ngoài, mỗi người mang theo một suy nghĩ riêng.

Hách Tại nhớ đến đôi mắt vừa nãy, đôi mắt với tròng trắng hằn đầy tơ máu, con ngươi đen sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào cậu. Không hiểu sao Hách Tại lại thấy ánh nhìn ấy vô cùng quen thuộc, như thể đã từng gặp nhiều lần trong quá khứ từ rất lâu trước kia...

...Đứng trên cây cầu bắt qua sông, bên dưới dòng nước đỏ ngầu cuồn cuộn chảy cuốn theo những bộ hài cốt đang không ngừng vươn tay ra chầu chực chờ người rơi xuống cho chúng xâu xé. Phía sau lưng, hai con quỷ một đen một trắng đứng chung một chỗ, quát tháo những linh hồn đang lướt qua nhau. Còn trước mặt, bên kia bờ nơi hàng hoa bỉ ngạn nở rộ từng đóa đỏ tươi đẹp đẽ, dường như có đôi mắt nhuộm màu tang thương đang nhìn về phía này, dưới đáy mắt tích đầy huyết lệ khiến cho bất cứ ai vô tình chạm vào tầm mắt ấy đều cảm thấy đau đớn vô cùng.... Cảnh vật lần nữa thay đổi, bên ngoài cánh cổng cao lớn sẫm màu có một bà lão đang ngồi đều tay khuấy nồi canh sôi sùng sục. Bà ta mặc một bộ quần áo kiểu phụ nữ thời phong kiến nhưng rách rưới và dơ bẩn, thấy người tới, bà ta nở nụ cười u ám khoe cái miệng đỏ lòm không còn cây răng nào. Đưa tay nhận lấy chén cháo nóng hổi bốc lên mùi khó ngửi, bên tai chợt nghe thấy tiếng gọi từ xa vọng đến. Muốn quay đầu nhưng thân thể cứng ngắc, muốn lắng tai nghe thì xung quanh lại có quá nhiều tạp âm ồn ào. Đúng lúc này, cánh cổng trước mặt nặng nề mở ra, hai chân như bị phù phép, tự động di chuyển bước qua cánh cổng. Sau lưng dần khép lại, âm thanh ồn ào cũng từ từ biến mất...

[Fanfic][HaeHyuk] My love, my ghostNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ