Chương 16

391 13 0
                                    

  Nó cùng với hắn đi ra phía sau ngôi nhà - nơi có trồng cả 1 vườn hoa lớn lung linh đầy màu sắc rực rỡ đang ngủ trong đêm...

- Vào đây làm gì? - Hắn nhăn mặt

- mẹ mi thích loài hoa nào nhất? - Nó quay lại hỏi hắn

- Làm gì? - hắn nhìn nó không hiểu

- Người ta hỏi thì mi cứ trả lời đi, hỏi lắm thế.Hay đừng bảo với ta là mi không biết nhớ? - Nó nhăn mặt

- Hoa hồng đỏ - Hắn trả lời

- um, rồi...vậy mau hái hoa đấy đi, mấy bông ở đằng kia kia, nhớ là phải ngắt cả cành đó - Nó nói, tay chỉ về khóm hoa hồng mọc sung quanh vườn

Hắn chả hiểu rốt cục nó muốn làm cái gì nhưng hắn biết giờ có hỏi nó thì nó cũng chẳng chịu nói đâu nên hắn đành phải ngậm ngùi làm theo lời nó thôi...

Hắn với nó hái cục được khá nhiều hoa và hắn cũng được kha khá vết chích vào tay do gai hoa hồng ghen tỵ với nhan sắc của hắn mà không thương tiếc đâm vào. Xong rồi nó lại lôi xềnh xệch hắn đi về phía biển

- Nào nào lại đây mau lên - Nó vẫy vẫy hắn

- Tối vậy cô kéo tui ra biển làm gì?Cẩn thận không sóng cuốn đi luôn bi h đó, tui không cứu được cô đâu - Hắn nói vóng ra từ trên bờ

- Thế rốt cục mi có lại không thì bảo đây, hai còn đợi tui khuân ra nữa hả? - Nó trống tay vào eo, lườm hắn

- rồi, rồi đây - Hắn thở dài bước tời...Hắn cũng không hiểu vì sao mà mình lại phải lép vế trước nó như vậy nữa...

- Lẹ lên, ôm bó hoa cho cẩn thận không rớt bây giờ - Nó nói

- Rồi, giờ làm gì nữa đây - Hắn nhăn mặt hỏi nó

- Tốt, giờ chỉ cần thả từng bông hoa này xuống nước thôi à - Nó cười, cầm 1 bông hoa thả xuống

Và thế là giữa đêm hôm gió mát trăng thanh, hắn cùng nó đứng trên biển thả những bông hoa hồng đỏ thắm xuống nền nước biển đen nhưng lại lấp lánh như những vì sao trên trời kia...

- Mẹ tui từng nói, khi người yêu thương của mình mất thì hãy mang loài hoa của người ấy thích đến mộ người ấy; như vậy họ sẽ vui lắm và mình cũng sẽ cảm thấy không buồn không dằn vặt nhiều nữa à - Nó chắp tay, nhắm mắt hướng về phía biển, miệng lẩm nhẩm 1 lời cầu nguyện gì đó

- Thế sao? - hắn nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng

- phải, giờ mi hãy nói với mẹ mi những gì mi cần nói đi, ta tin mẹ mi sẽ hạnh phúc lắm và nhất định sẽ cầu nguyện những điều tốt lành sẽ tới với người- Nó ngước lên nhìn hắn mỉm cười- 1 nụ cười tươi,hồn nhiên

Hắn làm theo nó,quay mặt về phía biển, nhăm mắt lại, chắp tay rồi cầu nguyện 1 cái gì nó mà nó không biết được. Và sau 1 lúc khi cả 2 cùng cầu nguyện xong thì hắn và nó cũng nhau vào bờ

Dù nó đã gặng hỏi mãi nhưng hắn sống chết cũng không chịu nói ra dù 1 nửa câu...Mà thực ra thì hắn cũng làm sao mà nói ra được khi hắn bảo với mẹ mình rằng :

"mẹ ơi! Xin mẹ hãy phù hộ cho người con gái bên cạnh con luôn được hạnh phúc mẹ nhé...Um,vì cô ấy tương lai không xa sẽ là con dâu mẹ đó..." (nói xong câu cuối hắn đỏ mặt luôn ='=)

- Này, cô không tính đi ngủ hả? - hắn hỏi nó

- không, mi buồn ngủ thì cứ đi ngủ 1 mình đi, kệ ta - Nó cười

- ta có bảo là ta đi ngủ đâu, hum nay ta thức. Thế mi cũng định thức hả? - Hắn nhăn mặt nhìn nó

- Um, ta muốn ngắm bình minh mọc, lâu rồi không được coi à - Nó trả lời

- Vậy ta cùng ngăm với mi nhé - Hắn nhìn nó bằng ánh mắt trừu mến nhưng nó không thấy vì mắt nó giờ đang hướng ra phía biển

- Ok - Nó nói

Thế là từ lúc đó cho tới lúc bình minh lên nó với hắn ngồi cả buổi tối nói truyện với nhay, hết truyện trên trời rồi lại truyện dưới biển, hết chí chóe, chọ chọe nhau thì lại cãi nhau òm cù tỏi cả lên nhưng cũng có lúc cả 2 im lặng nhìn màn đêm, ngắm ánh trăng đang ngày càng lên cao kia...cảm nhận cái hơi lạnh đang dần đến khi sương xuống ...thơi gian đang dần trôi qua 1 cách lặng lẽ...

- Nè, mặc đi - Hắn choàng chiếc áo khoác mỏng lên người nó

- Thôi, không cần đâu, mi mặc đi, của mi mà- Nó lắc đầu đưa trả áo cho hắn

- Xì, lắm truyện quá, mi mặc có mỗi cái áo phông mỏng thế kia sao mà ấm được. Mặc vào không lại ốm bây giờ, mắc công tại ta - Hắn nhăn mặt đẩy chiếc áo lại cho nó

- Um, thế còn mi? - Nó nhìn hắn

- Xì,ta là đàn ông cơ mà,lạnh thế này thấm tháp gì à; mà ít ra áo của ta cũng ấm hơn áo mi đó - Hắn hất mặt tực đắc

- Um vậy cảm ơn nhớ - Nó cười toet toét

- Um, này Việt, ta có truyện muốn nói với mi - Hắn nhìn thẳng vào mắt nó

- Hả? chuyện gì? - Tự dưng k hiểu sao nó thấy hơi bối rối

- tui...tui...Hoàng Anh Việt à...tui...tui muốn...à không...tui...Um, Việt cho Nam là người được bảo vệ Việt nhé, bảo vệ tới hết cuộc đời luôn ý - Hắn ấp úng 1 hồi mãi mới nói ra được, khuôn mặt đang đỏ lên

- Hả? - Nó đần mặt ra

- Nam muốn là người duy nhất và mãi mãi bảo vệ Việt ý - khuôn mặt hắn nhìn nó đầy nghiêm túc, chẳng có vẻ gì đây là đùa rỡn cả

- tui...tui...- Nó đỏ mặt lắp bắp..

- Việt không cần phải trả lời tui ngay đâu. Tui biết h Việt thấy tui chưa có đủ khả năng cho Việt 1 hạnh phúc thật sự nhưng từ h tui sẽ chứng minh cho Việt thấy tui thực ra là người như thế nào, và rồi sẽ tới 1 lúc nào đó tui hỏi lại việt câu này .Lúc ấy, em hãy cho trả lời cho tui biết 1 cách thẳng thắn nhé - Hắn nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp hiếm có

Nó không nói gì chỉ nhìn hắn rồi khẽ gật đầu ...và cùng lúc đó thì hoàng hôn vừa lên sáng rực cả 1 khoảng trời và xua tan đi cái ảm đạm của màn, u tối để đón chào 1 ngày mới cùng với 2 tâm hồn đang chung 1 nhịp đập trái tim...

Mặt trời mọc cũng là lúc vạn vật thức giấc, những chú giã chàng nhỏ màu xám xám trong suốt bắt đầu xuất hiện trên những mờ cát ướt báo hiệu thủy chiều đang rút...

- A! Giã chàng kìa... - Nó reo lên thích thú pha vỡ không gian yên lặng khi cả nó với hắn chẳng nói câu nào chỉ yên lặng ngắm mặt trời đang đội biển nho lên và hưởng thị những ánh nắng ban mai đầu tiên,trong lành nhất...

- Hử? giã chàng là con gì vậy? - Hắn đần mặt

- Trời, đại thiếu gia à.Lại đây, đó thấy mấy con đang bò bò dưới cát này không? Con giã chàng đó, nó nhìn hơi giống con cua nhưng nó bé và có màu khác con cua nhiều- Nó kéo hắn lại 1 bãi cát ướt và bắt 1 con giã chàng cho hắn xem

- Hô, ra vậy hả? - Hắn gật gù xem chừng là hiểu lắm

- Rồi, chạy vào kiếm cho tui 1 lọ thủy tinh trong suốt, to to 1 chút rồi mang ra đây đi, nhanh không chúng ra biển hết giờ - Nó giục hắn, đẩy hắn quay vào bờ

- Hả? ờ...um - Nói rồi hắn chạy vào mà đầu vẫn đần ra chẳng hiểu nó muốn làm gì nữa...

1 lúc sau :

- nè, cái hộp thủy tinh này được không? - Hắn đưa hộp cho nó

- A! được đó, giờ lấy 1 ít cát và nước biển vào đấy đi rồi ra phụ tui bắt mấy con nè với - Nó hào hứng

- Này lùn, cô đừng bảo với tui là cô bắt mấy con gì gì đó này làm bữa sáng cho mình nhớ - Hắn nhìn nó đầy nghi ngờ

- Sặc, tui đập chít giờ, không ăn...cứ bắt lẹ đi rồi khác biết - Nó nhăn mặt dơ năm đấm dọa nó

- Ờ ờ... - Mặt hắn vẫn đần thúi đần nát cả ra

Trong lúc nó với hắn đang hỳ hục bắt mấy con giã chàng thì trong ngôi nhà nơi những nhân vật còn lại của ta vẫn đang ngủ thì cũng có 1 câu truyện nhỏ sảy ra...

Nhỏ bạn thân iu của nó tỉnh dậy và bắt đầu bước ra ngoài, vừa mở cửa thì cánh cửa ngay bên phòng đối diện cũng mở ra và đương nhiên người đó k ai khác chính là Anh Việt đang gãi gãi đầu bước ra nhìn trông rất là ngố...các fan của anh ở trường hay ở ngoài đời thường mà thấy cảnh này của anh thì chắc cái danh vị "hoàng tử lạnh lùng" mà anh vẫn luôn xây dựng cho mình bay vèo mất theo gió biển luôn quá...

4 mắt chạm nhau, cả 2 người cùng ngạc nhiên và cũng khá bối rồi vì sự chạm mặt ngoài ý muốn như thế này ...

- Ơ... - Ly cư nhìn chăm chăm vào Việt

- Hì! Chào Ly, ngủ ngon chứ? - Việt nhìn Ly cười cười

- Um, dạ - Ly đỏ mặt  

Đồ lùn! Đồ xấc xược!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ