Chương 27

376 9 0
                                    

  _Việt, sao em lại đánh Hà Linh! Cô ấy chỉ muốn làm bạn với mấy đứa thôi mà _Hai nó mắng nó. Lần đầu tiên từ bé tới giờ hai nó mắng nó vì 1 đứa con gái khác, không hiểu sao nó thấy đau thế

_Thích thì đánh _Nó hất mặt

_Việt _Hắn nhìn nó chằm chằm. Hắn_người nói yêu nó, người kêu bất chấp tất cả giờ cũng không tin nó, nhìn nó bằng ánh mắt khó chịu, nó đau quá......1 người là người thân còn lại duy nhất của nó, 1 người nó vừa nhận ra nó yêu hắn rất nhiều, người nói sẽ yêu nó mãi mãi vậy mà giờ cả 2 đều không tin nó. Vậy nó còn gì để lưu luyến vậy????

_Ly _hai nó nhìn Ly nhưng Ly tránh ánh mắt của hai nó. Vì giờ Ly cũng không biết làm thế nào nữa, anh Việt và Nam đã nghĩ sai về Việt Anh rồi

_Mấy người thôi đi, tui đã nói là tui thích thì tui đánh rồi bộ không được hả? Sao nào, giờ mấy người muốn làm gì tôi _Nó hất mặt, khuôn mặt cực vênh cực ngang ngạnh. Cái khuôn mặt y như hồi lần đầu tiên nó gặp hắn

_Em bị làm sao thế Việt? Sáng nay đã có truyện gì rồi phải không, sao giờ lại cáu lên đánh mấy cô ấy nhứ thế hả? Họ cũng chỉ có ý tốt thôi mà _hắn nhín nó bằng ánh mắt nghiêm nghĩ, đầy trách móc

_Xì, tôi sao thì cũng đâu phải việc của anh _Nó phẩy tay, giọng khinh khỉnh chẳng coi hắn ra gì

_Em...._Hắn cứng họng, thực ra là ngỡ ngàng trước thái độ của nó; hắn không ngờ nó lại dùng giọng nói đó để nói với hắn

_Anh Nam.....Anh đừng trách bạn ý nữa, tại tụi em...đáng nhẽ tụi em không nên làm bạn ý khó chịu như vậy _Nhỏ Hà Linh lay lay tay hắn

_Mày câm đi, tao không cần mày phải dở cái giọng đấy van xin cho tao _Nó quát, ánh mắt đanh lại nhìn nhỏ Hà Linh đầy ghê tởm

_Việt, cô điên rồi à? _hắn gắt lên

_Việt nó....._Ly định xen vào nói gì đó nhưng bị nó chặn lại

_Ờ đúng đó, tui điên nên tui mới luôn tin anh. Tui điên nên h tui mới thành ra như thế này đó,....được không? Hì, vậy giờ tui sẽ cho anh nghe câu trả lời của tui nhé: Tui chẳng cần ai bảo vệ mình cả, tui có thân tui tự bảo vệ mình được và dù tui có chết tui cũng không cần anh tới viếng; tui nghĩ anh nên lo cho mình và cái gia đình mới sắp tới của anh đi......_Nó nói như hét vào mặt hắn

_Em, em đang nói gì vậy...Em đừng vì chuyện như vậy mà nói bậy nhé_Hắn bước tới kéo tay nó khi nó đang quay mặt bước đi

_Hừ, anh khờ quá đấy, với tôi anh chẳng là cái gì cả. Hoảng Việt Anh này không cần 1 người như anh. Buông ra.... _Nó nở nụ cười lạnh giá đầy khinh miệt dành cho hắn nói rồi thẳng tay đẩy tay hắn ra làm hắn loạng choạng tý ngã

Mọi người không hiểu nó nói thế có ý gì ; chỉ có hắn hiểu, nó hiểu và hiện tại hắn đâu lắm....nhưng lời nói của nó như những nhát dao đâm thẳng vào tim đâm thẳng vào tâm can hắn vậy, hắn cảm tưởng như mình không thể thở nổi. Nhưng liệu vết thương của hắn có đâu hơn vết thương của nó không khi hắn không tin nó, khi hắn lừa dối nó, khi hắn dường như chẳng coi nó có kg nào trong lòng mình.......

Nói xong, nó đưa tay lên cổ giựt đứt sợi dây chuyền hắn tặng nó ném thẳng vào mặt hắn, trả cho hắn rồi chạy khỏi nơi đó để không cho ai thấy những giọt nước mắt đau đớn của nó đang lăn dài trên má nó...Còn hắn, hắn cứ đứng sững ở nơi đó, không nói gì ,không động đậy gì mà cứ mặc cho những giọt máu đỏ lăn dài trên má khi cái vóng nó ném đã sượt qua mặt hắn tạo ra 1 vệt xước dài trên gò má; hắn mặc cho mấy nhỏ kia gọi như thế nào nhưng hắn vẫn bất động......

Nó chạy thật nhanh, Ly với Linh cũng đuổi theo nó bỏ lại tụi hắn vì cả 3 tụi nó đều hiểu và đều đau đớn với những gì họ đã làm đối với mình......

"RẦM...."

Nó chạy nhanh quá nên không để ý đến đường đi nên đã đâm sầm phải người đi ngược chiều mình, nó cố gượng dậy rối rít xin lỗi người đấy mà nước mặt vẫn cứ rơi mãi không thể kiếm chế được....

_Xin...Xin lỗi, xin lỗi ạ...._Nó cúi xuống xin lỗi

_Việt_Người bị đâm gọi tên nó, giọng có chút gì đó ngạc nhiên

_ơ...._Nó ngẩng lên và hiền ra trước mặt người đó là khuôn mặt đấm lệ

_Anh Thắng _Nó nhận ra anh trong làn nước mắt mờ ảo của mình, nó ôm chầm lấy anh mà khóc nức nở....tiếng khóc đầy đau đớn ai oán

_Anh... _2 người kia vừa chạy tới, mặt cũng ướt đẫm nước mắt

_Trời, mấy đứa sao thế này. Anh mới có bận việc 2 ngày thôi mà...._Thắng lo lắng

_tụi em..... _Ly không biết nên giải thích như thế nào với anh Thắng nữa, thực sự thì giờ Linh cũng rối rắm lắm

_Thôi được rồi, mấy đứa lên xe đi đã, có gì nói sau _Thắng thở dài, nói rồi bế thốc nó lên đưa vào trong chiếc limous trắng đang đợi bên ngoài. Nó nằm ngủ ngon lành trên vai anh Thắng sau khi khóc 1 hồi tới mệt lả người mới chịu thiếp đi.

_Rồi, giờ hai đứa kể cho anh nghe xem có truyện gì. Thế nào mà 2 đứa với Việt lại khóc nhiều như vậy hả? _Thắng nhìn nó đang nằm ngủ mà khuôn mặt nhăn nhó,mắt vẫn ươn ướt mà không khỏi lo lắng

_Hai à, hay hai yêu Việt đi. Chẳng phải hai với chị ấy thân nhau như vậy sao? Chị ấy lúc nào cũng nghe lời hai hết mà_Linh lay lay anh trai mình năn nỉ

_Hì, anh cũng muốn lắm chứ và anh đã làm việc này từ 2 năm trước rồi nhưng Việt đã từ chối anh rồi nhóc ạ _Thắng cười buồn, xoa đầu cô em gái yêu quý

_Thật không hai, em không ngờ đó _Linh không khỏi ngạc nhiên

Thắng không nói gì chỉ khẽ gật đầu và cười

Còn lúc đó tại biệt tự nhà họ Hoàng...Sau những gì sảy ra ngày hôm nay thì tụi hắn cũng lết được cái xác tàn tạ của mình về nhà nhưng mặt thằng nào thằng nấy đều thất thần cả

_Việt, Linh ,Ly không về nhà. Không biết đi đâu nữa _Việt vò đầu bứt tai lo lắng. Hối hận ban nãy không giữ 3 đứa lại (chậc, có giữ được hay không mới là vấn đề ==.)

_Ai biết, tui còn chẳng hiểu được rốt cục là có truyện quái quỷ gì đang diễn ra nữa_Hưng thở dài mệt mỏi

_A! Hay mấy đứa đấy ở nhà Ly nhỉ? _Việt nói

_Tui có gọi rồi nhưng không có _Hưng lắc đầu chán nản

_Chậc, vậy ở đâu được chứ. Mấy đứa đấy đâu có quen biết ai đâu _Việt bóp chán, cố suy nghĩ ra xem chúng nó có thể ở đâu vào giờ này

_Dạ, thưa cậu chủ, có người bảo muốn gặp 3 cậu ạ _Ông quản gi khúm núm bước vào,e dè nói khi cảm thấy bầu không khí vô cùng u ám ở đây

_Ai vậy ? _Việt hỏi

_Dạ, là cậu Bảo ạ_Ông quản gia nói

_À! Thằng Bin đó mà, cho nó vào đi _Việt gật đầu

_Dạ _Ông quản da khẽ gật đầu rồi lùi ra ngoài

1 LÚC SAU:

_Anh _Bin bước vào, gật đầu chào 3 tên đang ngồi trên ghế mặt phừng phừng sát khí

_um, có truyện gì thế ? _Hưng gật đầu chào lại rồi hỏi Bin

_Umm....về chuyện của Việt ạ _Bin hơi ấp úng 1 chút

_Chuyện gì, nói lẹ đi mày _Hắn này h ngồi im lặng nhưng khi nghe đến tên hắn thì bật dậy hỏi luôn

_Sáng nay lúc đi học em tình cờ thấy Việt đi cùng 1 người đàn ông lạ nên em đã đi theo và thấy Việt đã vào quán gặp người phụ nữ mà chắc em biết anh Nam biết rõ người phụ nữ đó đấy ạ _Bin kể lại

_Ai cơ? _hắn không hiểu hàm ý trong câu nói của Bin

_Phu nhân nhà họ Vũ ạ _Bin cười

_Hả? _cả 3 thằng cùng há hốc mồm ngạc nhiên

_Bà ta ....bà ta muốn cái quái gì vậy_Hắn siết chặt nắm đấm trong tay, ánh mắt vằn lên những tia tức giận

_Em ở xa nên không nghe rõ Việt và mẹ anh Nam nói chuyện gì nhưng em nhìn thấy mẹ anh đưa tiền cho Việt nhưng Việt hất nước vào bà ấy rồi bỏ đi thôi à. Chị ấy có nói gì với mẹ anh nữa nhưng em không rõ, chỉ thấy và ấy không nói được gì cả thôi ạ _Bin kể lại những gì mình thấy

_"RẦM" Hừ. bà ta giám dở cái trò đấy ra sao?******** _Hắn tức giận đấm cái "rầm" vào bàn

_Nhưng em không hiểu được lắm và cũng thấy lạ là lúc sau Việt bỏ đi thì thấy 3 nhỏ mà tự nhận là vợ chưa cưới của mấy anh bước vào quán nói chuyện với mẹ anh_Bin nhìn hắn khó hiểu

_Hả? Thế hóa ra 3 con nhỏ đó quen bà ta sao? _Hưng không dấu được sự ngạc nhiên

_Hừ, đơn giản là cái hôn ước này là do bà ta lấy dấu nhà họ Hoàng, Vũ, Phạm để làm giả đính ước ý mà. Bin, còn gì nữa không? _Việt nhếch 1 nụ cười nửa miệng đầy lạnh giá xen lẫn khinh bỉ  

Đồ lùn! Đồ xấc xược!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ