Vị bác sĩ già thu lại đồ cho vào trong khay để ý tá mang đi, ông đẩy gọng kính đứng dậy thở dài.
- Cậu ấy là do kiệt sức quá mà ngất đi thôi, sau khi tỉnh dậy thì dặn dò cậu ấy tránh để bị căng thẳng, nên giữ gìn sức khỏe một chút.
Vương Tuấn Khải gật đầu cúi người chào vị bác sĩ đang đi ra khỏi phòng, mẹ Vương ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Vương Nguyên, vuốt lại tóc của cậu cho gọn gàng lại. Vương Tuấn Khải lặng người đứng nhìn, để Vương Nguyên xảy ra như vậy cũng là lỗi do hắn.
Mẹ Vương đẩy ghế đứng dậy, nói với Vương Tuấn Khải.
- Mẹ con mình nói chuyện một lát nhé?
- Vâng.
Vương Tuấn Khải gật đầu vội theo bà bước ra ngoài, hành lang bệnh viện giờ này ít người qua lại, hắn mua hai ly coffee, đưa cho mẹ Vương một ly. Hai người ngồi ở trên ghế chờ ngoài hành lang, mùi hương đặc trưng của coffee lan tỏa trong không khí. Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, những vạt nước nặng trĩu đổ ầm ầm vào cửa kính, chảy thành một vệt dài xuống bên dưới.
Thời tiết vì mưa mà có chút se lạnh, mẹ Vương nhấp một ngụm coffee cho ấm người, sau đó giữ nó ở giữa hai lòng bàn tay đặt trên đùi. Người phụ này bình thường hay tỏ ra vui vẻ, đôi khi sẽ cáu kỉnh như những người phụ nữ nhiều chuyện ngoài chợ, nhưng có lúc lại trở nên nghiêm túc thế này.
- Mẹ đã nghe hết chuyện của gia đình con rồi, thật sự đáng buồn.
Giọng mẹ Vương không nhanh không chậm, cực kỳ ôn hòa. Vương Tuấn Khải vội trả lời.
- Vâng.
Mẹ Vương khẽ thở dài, bà ngồi ở trên ghế, ánh mắt lắng xuống nhìn vào bức tường trắng tinh phía đối diện.
- Mẹ biết con đang rất hỗn loạn, cũng không biết phải khuyên con thế nào. Nhưng cuộc đời mà, sớm hay muộn con cũng sẽ không thể thoát khỏi ít nhất một lần gặp phải khó khăn tới muốn buông xuôi tất cả.
Không gian yên tĩnh hẳn, tiếng mưa ầm ầm ngoài kia giờ phút này lại chẳng thể chạm tới được những thanh âm đều đều của bà. Vương Tuấn Khải lặng lẽ, ở trong lòng mình những hỗn tạp dần dần trải ra. Mẹ Vương ngồi tựa người ra sau ghế, hoài niệm về những gì đã qua trong cuộc đời, bà nhàn nhạt cười, ở trong nụ cười vừa đau thương vừa buồn bã.
- Khi cha của bọn trẻ qua đời, mẹ cũng đã từng nghĩ tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ông ấy ra đi, để lại gánh nặng cho một mình mẹ gồng gánh, lúc ấy mẹ cũng đã từng nghĩ tới chuyện buông xuôi. Nhưng mẹ lại không làm vậy được, mẹ còn Phong Nhi, còn Nguyên Nhi. Mẹ không thể bỏ mặc bọn chúng.
Mẹ Vương lại thở dài.
- Tiểu Khải, đôi khi trong cuộc đời này con phải lựa chọn sống cho người khác, không phải chỉ cho riêng bản thân con. Con còn cha con, còn mẹ con và... còn cả Nguyên Nhi nữa. Những người xung quanh, con không thể cứ thế mà bỏ mặc được.
Những lời mẹ Vương nói cứ như vậy từng chút một đánh động vào tâm hồn Vương Tuấn Khải, khiến hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận với chính bản thân mình. Nếu ngay từ đầu hắn không bỏ bê bản thân, nếu ngay từ đầu hắn biết trân trọng tất cả những gì mình đang có thì mọi việc đã không xảy đến như thế này, Vương Khánh Thiên cũng không thể hãm hại được gia đình hắn.
![](https://img.wattpad.com/cover/118737456-288-k119686.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[CHUYỂN VER] [KAIYUAN] Có em bên đời ✅
FanfictionFic gốc: [BTS] [VKOOK] Có em bên đời Author: Rian Người chuyển ver: Me ~ Tình trạng fic gốc: Đã hoàn (47 chương) Tình trạng fic chuyển: Đã hoàn Started: 2017/08/07 Completed: 2018/02/26 ------------------------------------ **NOTE: + Fic thuộc thể...