Chương 32

5K 148 9
                                    

Ăn uống no nê xong , anh quay ra kêu

" Bà chủ , tính tiền ! "

" Để em trả cho ! "

" Không không , anh bao nuôi em ! Em là bã xã của anh mà ! "
" Chỉ giỏi cái miệng ! " Cô cười nhìn anh

" Tổng cộng hết 420 nghìn ! "

" Ùm ... " Anh sờ tay vào trong túi quần
Không có gì hết ?! Tiếp tục tìm khắp nơi từ túi quần đến túi áo đều không có ?! Không lẽ...
" Nè ! Rốt cuộc có tiền không đấy ?! "

Anh nhăn mặt , xấu hổ nhìn cô , tay che miệng nói nhỏ
" Bà xã à... Lúc anh đi quên đem theo túi tiền rồi ... "
" Đấy thấy chưa ? Để em trả ! "

Khánh Linh tìm trong túi xách , cái gì ?! Đừng nói là cô cũng quên đem...

Cô mỉm cười nhìn bà chủ nói
" Bà chủ à... Bà thông cảm , hôm nay ... "
" Cái gì ?! Đừng nói hai người đến đây ăn trực đấy nhé ! Ăn mặc sang trọng thế này mà... ! "
" Bà chủ à... Xin lỗi mà , chúng tôi quên mang túi tiền... ! "

" Được rồi ! Nể mặt cô cũng đến quán ủng hộ nhiều lần nên tôi tha cho ! Nhưng hai người phải giúp việc cho quán tôi ! "
" Được ... Vậy chúng tôi giúp gì... ? "

" Anh , vào trong đốn than nướng thịt ! Cô thì đi tiếp bàn cho tôi ... " Bà ta chỉ vào mặt cô và anh sau đó ra nhiệm vụ

-----------------------------------------------------

" Bà chủ ! Cho tôi 10 phần thịt xiên ! Nhanh lên "
" Có liềnnn ! " Cô la lớn sau đó chạy vào nói

" Mười phần thịt xiên !! "

" Được ! " Trần Phong quay sang nhìn cô sau đó quay lại tiếp tục đốn củi , cô nhìn bộ dạng anh bây giờ thật mắc cười quá đi ! Người thầy nghiêm túc , lạnh lùng , phong độ lúc trước mất rồi ! Bây giờ chỉ còn người loay hoay làm việc đốn củi thôi ! Cô mỉm cười nhìn anh
" Em cười cái gì ... ?! "
" À , không có gì , anh cứ làm tiếp đi ! "

9 giờ 30 . Cửa tiệm đóng

" Bà chủ , chúng tôi về được chưa ? "
" Được , được . Hai người làm tốt lắm ! "

Mặt anh bây giờ thì lấm lem , toàn là than dính vào mặt

Lên xe , cô nhịn không nỗi đành ôm bụng cười ha hả

" Em cười cái gì ? "
" Mặt ... mặt anh , buồn cười chết được ! "
Cô cười đến mức anh muốn độn thổ mất!

Anh nhăn mặt nhìn cô , lấy khăn lau sạch sau đó tiếp tục chạy xe

" Anh đưa em đi đâu vậy ? "
" Chỗ này... đẹp lắm ! Em đến rồi sẽ biết "

" Đến rồi " Anh mở cửa xe nắm tay cô xuống

Khánh Linh há mồm nhìn, oa ... phải nói là tuyệt đẹp ! Bầu trời đêm đầy sao , anh trải khen để cô ngồi xuống

" Bà xã thấy sao ? "
" Đẹp ... "
" Nhưng mà anh thấy không đẹp ... ! "
" Vậy cái gì đẹp hơn cái này ? Anh nói nghe xem nào ! "
" Tất nhiên là bà xã đẹp hơn rồi ! "
" Ai dạy anh mà dẻo miệng thế ? "
" Anh chỉ nói sự thật mà ! "

Cô dựa vai anh nhìn lên trời . Trần Phong à ... anh có biết mình sắp xa nhau rồi không ? Nếu anh biết được thì sẽ thế nào nhỉ ? Cô mỉm cười , nhìn lên trời cao

Cô giơ tay nhìn đồng hồ , 11 giờ rồi ?!

" Mình về thôi ... Trễ rồi "
" Anh muốn ở bên em lâu chút nữa bà xã ! "

Mắt Khánh Linh rưng rưng nhìn anh , mỉm cười
" Cuối xuống ! "
Anh nghe theo lời cô cuối xuống , bỗng hai tay Khánh Linh ôm cổ anh , đôi môi nhỏ bé chủ động hôn vào đôi môi ấp ám của anh . Anh bất ngờ mở to mắt , sau đó mỉm cười đáp trả

Cảm ơn anh... Trần Phong , thời thanh xuân à ... tao đành bỏ rơi mày ở đây ! Cô mỉm cười , dòng nước mắt ấp ám lăn dài trên má . Có lẽ , đây là lần đầu và cũng là lần cuối cô cùng anh ở đây ! Tạm biệt , thầy giáo hắc ám ! Trần Phong!

Em yêu thầy...! [ ĐÃ HOÀN ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ