Chapter 26: Teddy

719 24 0
                                    

"Hay mình sửa lại khúc này chút đi, để lúc diễn thì không cần phải trông chờ vào ca sĩ" tôi góp ý. Cả 2 lại đang vùi đầu vào công việc. Đã qua 1 giờ sáng mà chúng tôi vẫn chưa có dấu hiệu thoả thuận chính xác.

"Cũng được, nhưng mà nếu cần gì thì anh vẫn sẽ hát đoạn này mà" Steve rất tự tin vào chất giọng trầm của mình. Tôi cũng đã quen với việc dùng giọng của anh ấy trong các bài hát.

"Hara không tới thu nữa sao?" Tôi thấy lạ vì mấy ngày này tôi không gặp cô ấy ở phòng thu nữa

"Có, nhưng ban ngày, cô ấy thu với Teddy"

Teddy? Anh ta có ý đồ xấu xa hay sao mà nhiệt tình vậy? Bình thường anh ấy có hăng hái thu cho ai ngoài các ca sĩ tên tuổi của công ty đâu.

"Anh thấy Teddy lạ không?" Tôi đặt nghi vấn

"Chuyện anh ấy phóng khoáng, tận tâm giúp đỡ Hara phải không? Anh cũng thấy vậy. Dù gì anh ta cũng là quản lý phòng thu ở đây mà, ai để ý cơ chứ" Steve trả lời

"Ừ" tôi cũng mặc kệ, dù sao cũng chả liên quan đến tôi. Điều là lạ mỗi lúc Hara tới trường hay đi đâu đó đều có vệ sĩ theo xa ở 1 khoảng cách nào đó nhưng khi đi thu âm thì đều 1 mình. Hơi lạ nhỉ?

Đau đầu hết 2 tiếng nữa, chúng tôi cũng cho ra đời thêm 1 bản phối, đối với tôi, xuất sắc. Một bài vỏn vẹn 4 phút nhưng là hơn 4 tiếng đau lưng, đau đầu, mỏi mắt, có cả những bất đồng nhỏ nữa. Cũng may Steve luôn nhường nhịn và biết kiềm chế, không thì đã bị tính ngang bướng, khó chịu của tôi chọc tức chết.

Xong rồi thì cả hai đứng lên ra về. Bước lên khỏi cái tầng hầm đó, cũng là nơi làm việc của tôi, tự nhiên cảm thấy rất thoải mái. Xong việc, có tiền, được làm cái tôi thích, khoẻ hẳn ra, tạm quên bao nhiêu mệt nhọc đang chờ trực ngoài kia.

Lúc tôi và Steve tạm biệt nhau lên xe riêng thì mới nhớ ra là quên mất cái tai nghe trên bàn dưới phòng thu. Tôi tuy có nhiều tai nghe nhưng đây là cái ông bà tặng tôi, là cái đầu tiên tôi có nên đi đâu cũng phải mang theo. Không phát hiện nó thì phải đi kiếm ngay lập tức.

Tôi lật đật bước xuống, đóng cửa xe chạy về phía cầu thang bộ trong cái trời đêm lạnh lẽo này, nhanh nhanh về phía cửa.

Ấn mật mã xong rồi thì tôi bắt đầu banh mắt ra mà tìm cái tai beats xanh lá. Giấy tờ lúc làm việc xong thì đầy bàn, ghế cũng chả để ngay ngắn. Lúc này tôi mới hiểu vì sao Steve không muốn cho lao công vào đây. Thật tội cho họ và cũng tội cho tiền lương của Teddy. Nên thường thì Steve sẽ tự dọn dẹp mọi thứ, không cần tôi động tay vào.

Nó kia rồi, trong booth thu âm. Hồi nãy chắc là do tôi đeo vào trong để chỉnh loa, nhưng lại tháo ra vắt sang 1 bên vì vướng víu. Cuối cùng lại quên không cầm ra ngoài bàn.

Tôi mở cửa booth bước vào thì có tiếng người ngoài xa xa đi vào phía cửa studio. Tai tôi đặc biệt rất thính, đó cũng là lý do tại sao tôi luôn phải nghe những chuyện không nên nghe.

Hình như là nhiều hơn 1 người thì phải. Tôi vội chụp lấy cái tai nghe đeo lên cổ rồi hụp đầu xuống vì nghe tiếng dằn co khá căng thẳng đang dần to hơn.

Sau Tất CảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ