Chapter 48: Jung thị dậy sóng

713 25 0
                                    

"Bố Jung, đây là tranh gì?" Tôi tò mò trong khi đang đi đi lại lại trong phòng của hai người. Mẹ Jung nhờ tôi trông bố khi bà phải đi gặp mặt cổ đông với Jessica.

"Tranh này ta thắng được lúc đấu thầu từ thiện trước kia, mẹ Jessica rất thích nên ta đã cố thắng bằng được" ông ấy nằm một chỗ vì cái chân đau. Hôm nay đã đỡ sốt nhưng bác sĩ vẫn không cho đi làm vì bệnh tim tái phát.

"Woa, bố bỏ ra số tiền lớn như vậy để làm mẹ vui, thích thật đó" tôi cảm thán

"Cũng đóng góp cho từ thiện nữa mà" ông tâm tình vui vẻ nhìn tôi đi lại trong phòng cười cười

Tôi cũng không rõ tại sao tự nhiên ông lại lên cơn đau tim cách đây mấy ngày trước. Nhưng hình như không nên hỏi, vì như vậy thì có thể ông sẽ lên cơn đợt hai. Ngồi một chỗ rất chán nên phải đứng lên đi lại. Quản gia Han cũng cùng tôi và chị qua nhà họ Jung mỗi khi chúng tôi sang đây phụ giúp.

"Yuri à" bố Jung gọi khi cứ thấy tôi đi đi lại lại

"Vâng" tôi trả lời

"Ta xin lỗi" ông ấy đột nhiên nói

"Bố sao vậy?" Ông ấy làm tôi ngạc nhiên đó

"Ta đã nghi ngờ tình cảm và nhân cách của con. Nhưng ta sai rồi. Jessica thật sự hạnh phúc và con thật sự là một đứa có tài. Ta đã hiểu lầm việc con đi làm ở quán bar, rồi thì........ta sai rồi, xin lỗi con" ông nhìn tôi chân thành nói.

"Bố không nên như vậy, ai cũng sẽ sai mà. Cảm ơn bố vì đã để Jessica bên con. Con đã hứa bên cạnh cô ấy thì tất nhiên một lời. Bố là bố của Jessica, nên con cũng có trách nhiệm chăm sóc bố, đừng nghĩ nhiều nữa" tôi nói và nhìn thấy nụ cười hài lòng của ông.

"Bố ngủ một lát đi, con sẽ ở ngoài, cần gì cứ gọi" tôi nói rồi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Cô Yuri, tôi vừa làm xong đồ ăn, cô nên dùng đi" quản gia Ju không còn mặt lạnh với tôi như lúc trước nữa mà tình cảm hơn rất nhiều.

"Vâng, một lát nữa, Jessica về rồi tôi sẽ ăn chung với cô ấy" tôi nói rồi ra sôpha nằm, mở tivi. Nhưng được một hồi thì mí mắt đã quá nặng mà trĩu xuống hẳn. Ngủ lúc nào không hay.

————————

Không biết ngủ bao lâu thì tôi bỗng cảm thấy cái ghế bỗng chật chội, có người chen lấn chỗ với tôi. Số đen thật đấy, sao không lên phòng của khách mà ngủ, lại chen chúc ở sôpha với tôi làm gì. Tôi cau mày mở mắt ra xem kẻ xấu số sắp bị tôi đá xuống đất.

Cái đầu vàng này không phải cái đầu nâu hàng đêm tôi ôm ấp nhưng cái mặt thì đúng Sica baby rồi.

"Ơ, chị nhuộm tóc hồi nào đấy" tôi hơi cau mày

"Cách đây 1 tiếng, khi em đang ngủ say như chết" chị kéo nơi giữa hai chân mày tôi ra

"Chị về lâu vậy mà không gọi em" tôi bĩu môi ngồi dậy

"Thì thấy seobang ngủ ngon nên không gọi, nhuộm tóc xong rồi vẫn chưa thấy dậy" chị bĩu môi ngược lại với tôi

"Nên chị giành chỗ với em?" Tôi nhướng mày nhưng hai tay lại ôm chị sát vào mình

Sau Tất CảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ