Chapter 66: Háo hức

1K 24 0
                                    

Sau một hồi hôn sâu thì chị cũng không còn khóc nữa. Tách ra, hai tay vuốt ve bụng.

"Shinvi này, mai mốt lớn lên không được khóc nhè như mẹ" tôi trêu. Ngồi xổm xuống đất, chị vẫn ngồi trên giường. Tôi vòng hai tay qua eo chị, để bụng chị sát mặt của mình, hôn lên đó vài cái, xoa xoa

"Khóc nhè gì chứ" chị đánh nhẹ lên vai tôi, hai tay lau đi dòng nước mắt từ nãy

"Không phải vừa nãy làm ướt áo em" tôi nói lại, rướn người lên hôn chị.

Lần này thì khác, tay tôi vẫn xoa xoa bụng, nhưng không có ý tách ra. Tôi lại nghĩ là nếu không kiềm chế được sẽ làm đau con. Nhưng lại không dứt ra được. Môi chị có chất kích thích hay gì đó. Thật khó để ngừng lại. Làm sao đây. Cơ thể đang nóng lên. Nghe thấy tiếng chị thở gấp, tôi vội ngừng lại, tách ra, tựa đầu vào trán chị, thở khó khăn, nhắm mát lại cho bình tĩnh.

"Em không khoẻ?" Chị hỏi, tay xoa xoa 2 bên má tôi

"Sẽ làm đau Shinvi" tôi khó khăn nói

"Qua 3 tháng đầu là được" giọng chị ngượng ngùng, nhỏ nhẹ nói, như muỗi kêu.

"Thật?" Tôi mở to mắt, nhìn chị, hỏi lại

"Chị đã hỏi bác sĩ Him lúc khám....."

"Chị hỏi, woa, Sica baby thật hư hỏng, đầu óc đen tối nghĩ đến cả chuyện đó" tôi phì cười, ra sức chêu trọc

"Yah, nếu như chồng chị không phải là sói thì chị đã không phải hỏi những chuyện đó. Ai biết được em lỡ lên cơn thì sao? Còn nói người ta nữa" chị chun mũi, bỉu môi giận dỗi, đánh vào người tôi

"Được, được rồi, Sica baby là tốt nhất, vậy tiếp tục đi" tôi gian xảo cười

"Không, không chơi với em nữa, chị đi ngủ" nói rồi chị nằm xuống bên kia giường, đắp mền lại. Nhưng sao nhanh bằng tôi...

"Này, ai bỏ cuộc trước người đó phải thay tã cho con" tôi đặt điều kiện. Rồi không cho chị có cơ hội phản khán mà tấn công

"Đã bảo là không chơi mà...........á........nhột........ưm.....ưm.....Yul à......."

—————————————

"Yul, còn thiếu khăn nhỏ" chị nhắc khi chúng tôi đang sắp xếp đồ cho chị vào bệnh viện. Sắp tới ngày Shinvi bé bỏng ra đời rồi. Thật là vui quá đi. Tôi cứ như đang trên mây.

"Khăn nhỏ, màu nào?" Tôi cầm cả chồng lên hỏi

"Màu nào cũng được, còn hỏi sao" chị bật cười khổ vì tính trẻ con của tôi

"Lấy thêm khăn to, và nước uống, nhiều vào" chị nói tiếp

"Quần áo cho chị" tôi thêm vào

"Đúng, quần áo cho chị" chị đồng tình

Ý kiến được chị chấp nhận nên tôi phởn phơ ra mặt. Nãy giờ đòi mang legos vào để xếp chờ chị sinh nhưng không cho.

"Unnie!" Krystal thò đầu vào trong, nhìn quanh, phòng ngủ của chúng tôi giờ là bãi chiến trường vì tôi đang lục tung mọi thứ lên cho vào túi xách, chị thì không di chuyển nhiều được, nên ngồi trên giường chỉ đạo

Sau Tất CảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ